TRUYỆN FULL

[Dịch] Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 181: Ta chẳng qua chỉ là tên Họa Sư nghèo

Chương 181: Ta chẳng qua chỉ là tên Họa Sư nghèo

Dịch: Tiểu Du

Bạch Ngọc Kinh vừa lên tiếng, thiên hạ ngừng chiến.

Điều này khiến nhiều thế lực trong thiên hạ đều kinh hãi, bất tri bất giác, lực ảnh hưởng của Bạch Ngọc Kinh đã lớn đến như vậy.

Thế nhưng, đa số mọi người cũng không kỳ quái lắm.

Dù sao thì Bạch Ngọc Kinh đã thay thế Chư Tử Bách Gia, mở ra một thời đại hoàn toàn mới, kinh sợ toàn bộ Đại Chu triều.

Thế lực khắp nơi cũng không ngốc, bọn hắn rất rõ sự mạnh mẽ của Bạch Ngọc Kinh.

Đồ đệ Bạch Ngọc Kinh, mỗi người đều là tu hành giả, thực lực không chỉ mạnh mẽ, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp.

Mà chủ nhân Bạch Ngọc Kinh Lục Bình An, càng là thiên hạ đệ nhất tu hành giả.

Bốn người cấp Chư tử hợp lại, cũng không thể chống lại Lục Bình An dù chỉ vài chiêu, điều này khiến thiên hạ hiểu ra thế lực đột nhiên xuất hiện này khủng bố như thế nào.

Đương nhiên, mọi người trong khi khiếp sợ Bạch Ngọc Kinh.

Cũng nghi hoặc.

Ví dụ như…

Vì sao ngừng chiến ba tháng?

Ba tháng có ý nghĩa đặc biệt gì sao?

Các thế lực lớn nhỏ đều suy đoán ý đồ của Bạch Ngọc Kinh, nếu có thể đoán ra hàm ý trong ba tháng này, có thể bắt lấy cơ hội, một bước lên trời cũng không chừng.

Thế nhưng.

Không ai có thể đoán được hàm nghĩa “Ba tháng” này.

Đế Kinh.

Thư các.

Khổng Tu ngồi trên xích đu, hắn mặc dù đóng cửa không ra, nhưng tất cả tin tức đều không bỏ lỡ.

“Phu tử, Bạch Ngọc Kinh khiến thiên hạ ngừng chiến ba tháng là có ý gì? Ba tháng có ý nghĩa đặc thù gì sao?”

Mạc Thiên Ngữ khó hiểu.

Khổng Tu nhìn cây chuối tây ngoài cửa sổ, khẽ lắc đầu.

“Suy nghĩ của Bình An, không thể nhìn thấu.”

“Đẳng cấp khác xa, cách nhìn nhận vấn đề cũng khác xa… Có lẽ hắn thấy chuyện tình hoặc đồ vật gì đó chưa từng thấy ở chỗ chúng ta.”

Quốc sư nói.

Mạc Thiên Ngữ ù ù cạc cạc, tuy nhiên có một điều có thể xác định, ngay cả phu tử cũng không thể đoán được suy nghĩ của hắn, cử động lần này của Bạch Ngọc Kinh đích thật khiến cho thiên hạ không thể hiểu nổi.

“Không đoán được thì đừng đoán nữa, ba tháng sau, tự nhiên sẽ có câu trả lời.”

“Ngừng chiến ba tháng… Ba tháng này chỉ sợ gió nổi mây phun, mà kỳ hạn ba tháng vừa đến, sẽ là thời điểm quyết định sự tồn vong của Đại Chu ta.”

Khổng Tu ho khan một tiếng, nói.

Sau khi Bạch Ngọc Kinh truyền ra tin tức ngừng chiến, thiên hạ được một giai đoạn bình an.

Chiến tranh ít đi, thế lực nổi lên khắp nơi, chậm rãi phát triển.

Bắc Quận, Thái lĩnh Vấn Thiên phong.

Đạm Đài Huyền cho một đội xông vào Long Môn Vấn Thiên phong.

Thế nhưng, vừa bước vào bên trong Long Môn, liền thấy được một con cự xà (rắn lớn) màu xanh cuộn người giữa mỏm núi, khiến trời đất thất sắc.

Một đội tiểu binh ngay lập tức bị quăng ra.

Sắc mặc Đạm Đài Huyền tái xanh, hắn không tin, lại điều đội một đội nữa thử xông qua Long Môn, vẫn không thể xông qua như cũ.

Cự xà màu xanh khẽ động, binh lính bình thường căn bản không thể vượt qua.

“Vì sao…”

Bờ môi Đạm Đài Huyền run rẩy.

Long Môn này chẳng lẽ vô duyên đối với hắn sao?

Long Môn trên Bất Chu phong cũng như thế, Long Môn Vấn Thiên phong trước mắt này cũng như thế.

Khiến Bắc Quận lại lần nữa hao tổn một tiểu đội.

Thanh Long chợt xuất hiện, uy thế kinh khủng tràn ngập giữa thiên địa.

Đầu Giao Long màu xanh to lớn quấn quanh Vấn Thiên phong, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Đạm Đài Huyền.

Đạm Đài Huyền trải qua lần bị hủy diệt ở dãy Ngọa Long, cũng tính là người từng trải, bởi vậy có hơi chút bình tĩnh.

Đối mắt với Thanh Long.

Hộ vệ của hắn đã sớm sợ hãi.

Đạm Đài Huyền nhìn nhau với Thanh Long hồi lâu, Thanh Long cũng không giết Đạm Đài Huyền, ngược lại quay đầu rời đi, một lần nữa trấn thủ Long Môn.

Một màn này khiến Đạm Đài Huyền sửng sốt.

Mấy ngày sau đó, Đạm Đài Huyền đều không ngừng bước vào Vấn Thiên phong, đối mặt với Thanh Long, thậm chí còn bắt chuyện với nó.

Ngay từ đầu, Đạm Đài Huyền còn điều động thủ vệ, nhưng mấy ngày sau hắn không làm như vậy nữa, một mình đối mặt với Thanh Long trên Vấn Thiên phong.

Cuối cùng Thanh Long cũng buông lỏng Long Môn ra.

Khuôn mặt Đạm Đài Huyền vui vẻ, để cường giả Bắc Quận bắt đầu xông phá Long Môn.

Lúc này, Bắc Quận cũng bắt đầu bồi dưỡng tu hành giả cho mình, phá vỡ lời nguyền không có tu hành giả của Bắc Quận.

Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.

Sau khi Lục Phiên phân phó Lữ Động Huyền phát ra một tờ Thiên Cơ lệnh, cũng bắt đầu quan sát thái độ của các phe thế lực.

Kết quả khiến cho Lục Phiên có chút hài lòng.

Có lẽ là do ảnh hưởng của một siêu cấp thế lực.

Cho dù là Chư Tử Bách Gia ở trước kia, muốn một lời khiến thiên hạ ngừng chiến, căn bản khó có thể làm được.

Thiên hạ ngừng chiến, thế lực khắp nơi cũng bắt đầu bồi dưỡng tu hành giả.

Linh khí của Lục Phiên không ngừng tăng lên.

Mà Lục Phiên cũng chuẩn bị bắt đầu bế quan nghiên cứu bản nguyên thế giới, cùng với xây dựng bí cảnh mới.

Đối với việc nghiên cứu bản nguyên thế giới, Lục Phiên cũng có chút để bụng, dù sao thì bản nguyên thế giới liên quan đến vấn đề thế giới được thăng cấp.

Ngay lúc Lục Phiên chuẩn bị bế quan.

Nhiếp Trường Khanh bỗng tìm Lục Phiên.

Hắn muốn lịch lãm trong thiên hạ, muốn tìm cách đột phá.

Lục Phiên cũng không ngăn cản hắn, ngược lại để hắn tìm Nghê Ngọc lấy một ít Tụ Khí đan, thuận tiện thối luyện Thể Tàng trong lúc lịch lãm.

Trên đảo, Cảnh Việt đứng yên lặng trên bờ hồ, không ngừng vung kiếm, hắn rất yêu thích Cảnh Thiên kiếm, mỗi ngày vung kiếm một vạn lần, hắn dùng cách này để tăng thực lực Kiếm đạo của mình.

Nghe nói biện pháp này là Công Thâu Vũ nói cho hắn biết.

Công Thâu Vũ lại bắt đầu chế tạo ám khí, bởi vì có 《Bản chép tay v ề cách Luyện khí》, nên thủ đoạn hắn luyện chế ám khí so với trước kia thì lợi hại hơn nhiều, “Bạo Vũ Lê Hoa" chỉ tốn mấy ngày đã luyện chế thành công.

Công Thâu Vũ ôm “Bạo Vũ Lê Hoa" trên thang đá, cả ngày ngây ngốc.

Có lẽ hắn đang hoài nghi nhân sinh.

Nghê Ngọc đang nghiên cứu đan dược, nàng được Lục Phiên truyền cho 《 Bản chép tay về cách luyện chế Tụ Khí đan 》, bây giờ đối với việc luyện chế đan dược cũng có chút tâm đắc, bắt đầu nghiên cứu đan phương mới.

Trải qua vô số lần thất bại, ăn rất nhiều cặn bã đan, cuối cùng nàng cũng làm ra một đan phương mới.

Lúc này, đang vì đan phương mới mà sứt đầu mẻ trán.

Nghê Ngọc vừa bước vào đan đạo, bây giờ đã có chút hối hận, nàng phát hiện đan đạo, so với tu hành thì cực khổ hơn.

Đáng tiếc, bây giờ nàng muốn rời khỏi, Lục Phiên cũng không đồng ý.

Thiên hạ ngừng chiến.

Lục Trường Không cũng ở trong Hồ Tâm đảo, điều không ít Bắc Lạc thiết huyết binh lính vào Long Môn huấn luyện, trở thành tu hành giả.

Mà chính hắn thì xếp bằng tu hành ở chỗ mấy bông cúc.

Không lâu sau đó thì đạt tới Khí Đan đỉnh phong, bắt đầu trùng kích Thể Tàng.

Sau ngày thứ mười ngừng chiến, Lục Phiên tuyên bố bế quan.

Bầu không khí trên Hồ Tâm đảo tiến vào trạng thái ngưng trọng, váy trắng Ngưng Chiêu bồng bềnh, đứng im trước bậc đá xanh Bạch Ngọc Kinh, trong tay là Thiền Dực kiếm, thủ hộ lầu các Bạch Ngọc Kinh.

Bất luận người nào cũng không thể bước vào trong.

Đế Kinh.

Bên trong Hoàng gia lâm viên.

Vài tiểu thái giám cật lực ôm hai thùng thịt tươi đi tới cầu Cửu Chiết.

“Hắc Long của bệ hạ ăn càng ngày càng nhiều. Một thùng thịt hôm qua cũng không đủ, xém chút nữa phá cả lâm viên.”

Một tiểu thái giám run rẩy.

“Không sao, hôm nay chuẩn bị hai thùng thịt, hẳn là đủ làm nó no.”

Một tiểu thái giám khác an ủi.

“Hôm nay là ngươi đút, cha gia* không đút đâu… Ánh mắt hôm qua nó nhìn cha gia… Giống như đang nhìn một thùng thịt tươi, khiến cho cha gia sợ.”

(*cha gia: Cách mà những tiểu thái giám tự xưng với nhau, có thể hiểu là “mị”)

Tên tiểu thái giám đi đầu đưa cho một tên tiểu thái giám khác, nói.

Hai người đi qua cầu Cửu Chiết.

Tới trước hồ xanh yên tĩnh.

Sau đó, một tên tiểu thái giám vén tay áo, cầm lên một miếng thịt tươi đầy máu.

Thả vào trong ao.

Bành!

Ao nước chấn động mạnh.

Một cái đầu to lớn phủ kín lân phiến phấn chấn ngoi lên, há mồm nuốt xuống tảng thịt tươi.

Tiểu thái giám cho ăn run lên, nhìn con mắt Hắc Long to như đèn lồng, có chút hoảng hốt.

Hắn lại lấy thêm một miếng nữa, thả vào trong ao.

Hắc Long lười nhác nhìn hắn, nuốt từng miếng lại từng miếng thịt vào trong miệng.

Âm thanh Hắc Long nhấm nháp thịt tươi vang vọng trong đêm tối.

Rất nhanh, một thùng thịt đã cho nó ăn xong.

Chút thịt này, đều được Vũ Văn Tú cho người chọn lựa tỉ mỉ.

Tiểu thái giám lại bắt đầu ném thùng thịt thứ hai.

Sau khi thùng thịt thứ hai hết đi, Hắc Long chậm rãi há miệng ra, cái miệng to lớn dừng trước người tiểu thái giám. Mùi vị tanh hôi tỏa ra, khiến sắc mặt tiểu thái giám tái nhợt.

Ánh mắt Hắc Long khiến cho tiểu thái giám trở nên lạnh lẽo.

Rất may là sau một lúc.

Vang lên tiếng sột soạt, Hắc Long chậm rãi lặn xuống nước hồ xanh biếc.

Tiểu thái giám bèn vỗ ngực, quay người nhấc thùng gỗ trống không lên, cười đắc ý đối với tiểu thái giám trốn sau hòn non.

Sau đó, nhấc chân định rời đi.

Thế nhưng…

Khuôn mặt tên tiểu thái giám trốn sau hòn non lại hiện lên vẻ hoảng sợ.

Oanh!!!

Bọt nước nổi lên.

Con ngươi tên tiểu thái giám đang ôm thùng gỗ bỗng co lại.

Sau một khắc, hắn cảm thấy một mùi vị tanh hôi bao phủ toàn bộ thân thể.

Nước văng lên cầu Cửu Chiết.

Trên mặt đất chỉ còn hai cái thùng gỗ quay tròn, cùng với một dòng máu đỏ sẫm…

Mặt ao xanh biếc nổi lên bọt nước trắng xóa.

Tiểu thái giám trốn sau hòn non chợt sợ hãi…

Ngã ngồi trên mặt đất, nửa người dưới bốc lên mùi vị tanh hôi.

Nam Quận.

Nam Tấn thành.

Tư Mã Thanh Sam trải qua những ngày này trong nỗi lo sợ.

Vành mắt hắn ửng đỏ, đó là triệu chứng sau vài ngày không ngủ.

Thần kinh hắn căng cứng, người trong thôn thậm chí đều nghĩ hắn bị bệnh.

Học sinh của hắn dồn dập đến thăm, Tư Mã Thanh Sam cũng chỉ vội đuổi đám trẻ rời đi.

Một ngày này, Tư Mã Thanh Sam cuối cùng cũng lấy hết dũng khí, cầm bút vẽ lên, hắn đặt bút lên giấy tuyên, rất nhanh sau đó, một bức tranh “Gà con mổ thóc” hiện hiển lên trước mặt hắn.

Con gà con kia được vẽ sinh động như thật.

Tư Mã Thanh Sam cũng đã trở nên quen thuộc, những ngày này, hắn vẽ không kể ngày đêm, vật chết trong bức tranh nhưng lại giống như có sự sống.

Vẽ một mỹ nữ, mỹ nữ trong tranh vậy mà cười với hắn.

Vẽ sông núi, liền nghe được tiếng nước chảy róc rách.

Vẽ gà con mổ thóc, gà con trong tranh liền vui vẻ chạy nhảy.

Tư Mã Thanh Sam cảm giác như mình đang gặp quỷ, tuy nhiên, hắn cầm bức họa lên rồi tìm vài hảo hữu bình phẩm.

Bọn hắn đều nói tài nghệ của hắn đã tăng lên rất nhiều.

Có thể cầm đi bán, đổi chút ngân lượng.

Tư Mã Thanh Sam cũng có ý định này, lần đầu thử đem bức tranh đi bán..

Hắn cầm chặt bức tranh, nhìn mỹ nhân trong tranh chớp mắt với hắn, cả người Tư Mã Thanh Sam run lên.

Tay hắn càng nắm chặt bức tranh, để vào trong túi vải, khoác một tấm áo xanh rồi ra khỏi phòng, tiến đến phiên chợ Nam Tấn thành.

Bên ngoài Nam Tấn thành.

Trong rừng cây rậm rạp, từng hắc ảnh phóng nhanh qua.

Trong bóng tối, một thân ảnh già nua, toàn thân có màu thuốc đột nhiên hiện ra, trong mắt ánh lên vẻ phẫn nộ cùng sát ý lạnh băng.

Đây là một lão Tế tự già nua, chính là Xi Lê tộc Tế tự.

Tin tức thiếu tế tự bị giết nửa tháng trước truyền về Xi Lê tộc, toàn bộ Xi Lê tộc lập tức trở nên giận dữ.

Tộc trưởng phẫn nộ hơn, nói người Đại Chu không thể tin được.

Bọn hắn muốn trả thù, phải công chiếm đất đai Đại Chu, đánh cướp lương thực cùng với nữ nhân của bọn hắn.

Thế nên, họn hắn hành động ngay lập tức.

Thiếu tế tự chết đi, thành công khơi dậy lửa giận trong lòng Xi Lê tộc, hơn nữa cũng đã ngấp nghé Nam Quận phồn hoa này rồi, liền im lặng tiến công.

Một ngày này, mưa dầm liên tục một tháng trời, khiến cho con người ta đều buồn ngủ.

Quân thủ thành Nam Tấn thành khẽ ngáp.

Bỗng nhiên.

Một mũi tên bay tới, xuyên qua vai người này.

Người này biến sắc, tỉnh cả ngủ, rút mũi tên ra, lại phát hiện máu thịt chỗ đó bắt đầu bị thối rữa, cả người cứng ngắc ngã xuống đất.

Nam Man Vu Cổ thuật!

Dưới Nam Tấn thành.

Man nhân vọt tới với tiếng thét dày đặc.

Có âm thanh cự tượng rít gào, một pho dã tượng giẫm đạp cây cối, khiến mặt đất rung động xuất hiện từ trong rừng rậm.

Cột gỗ thô to đánh mạnh vào cửa thành.

Đông!

Thùng! Thùng!

Sau một lúc, cửa thành cuối cùng cũng bị đánh vỡ.

Mà quân thủ thành Nam Tấn thành đã sớm xuất động, kéo cung bắn tên, chém giết với man nhân.

Chém giết hết sức thảm liệt, vô số binh lính chết đi.

Thế nhưng, lần này không giống với mấy lần man nhân thăm dò trước, lần này, man nhân gần như dốc hết toàn lực.

Dưới cổng thành là Man binh dày đặc, bọn hắn hưng phấn la lên, vô cùng thèm muốn sự phồn hoa bên kia tường thành.

Sau khi cửa thành Nam Tấn thành bị công phá.

Tướng quân trấn thủ Nam Tấn thành suất lĩnh đại quân ngăn phía trước.

Hắn đã sơ tán bình dân trong thành, để một đội binh lính bảo hộ bình dân chạy nạn về phía Nam Giang thành.

Phiên chợ trở nên hỗn loạn.

Tư Mã Thanh Sam cuống quít cuộn tranh lại, muốn chạy trốn.

Nam Man man nhân xâm nhập vào trong thành, đối với người dân tuyệt đối là tin dữ.

Những man nhân này vô cùng dã man, cướp đoạt lương thực, cướp đoạt nữ nhân, không việc ác nào không làm.

So với châu chấu ăn hoa màu còn ác độc hơn.

Trong lúc cuốn quít chạy trốn, Tư Mã Thanh Sam đụng trúng một người, tranh trong ngực liền rơi đầy đất, dính nước bẩn hết.

Tư Mã Thanh Sam vốn cũng không để ý đến bức tranh, nhưng lại nghĩ đến sự kỳ dị của nó, lại ngồi xuống nhặt lại.

Xa xa, tiếng la chém giết vang vọng.

Quân thủ thành Nam Tấn thành vừa đánh vừa lui.

Tư Mã Thanh Sam ngây ngốc ngẩng đầu, nhìn xa xa những tên cuồng nhân kia xông vào trong thành, chiến đấu với quân thủ hộ Nam Tấn thành.

Quân thủ hộ Nam Tấn thành thế đơn lực bạc, tuy nhiên vẫn anh dũng chống lại.

Bọn hắn dùng thân thể của mình ngăn cản Man binh.

Thành chủ Nam Tấn thành, Tư Mã Thanh Sam cũng đã gặp qua mấy lần, ngày thường là một người rất hòa ái, nhưng bây giờ lại như người điên, khí huyết cuồn cuộn, xung phong giữa Man binh.

Trên thân nhốm máu.

Vị thành chủ này bị một dũng sĩ Man tộc cường tráng bổ một chùy, ngã xuống đất, thời điểm hắn bị lít nha lít nhít trường mâu lạnh lẽo đâm vào cơ thể, Tư Mã Thanh Sam run rẩy một hồi.

Giọt mưa lạnh lẽo rơi xuống từ bầu trời.

Tranh trên mặt đất đều bị ướt.

Một cỗ khí thế hùng hồn khó hiểu lan ra từ đan điền của hắn, chạy khắp thân thể.

Hắn giờ tay lên, ngón trỏ dừng lại trên không trung.

Từng hạt mưa dường như bị hắn điều khiển.

Đôi mắt Tư Mã Thanh Sam co lại.

Lấy ngón tay làm bút, dùng nước mưa làm mực, vẽ ra đao thương.

Sau đó, nước mưa hóa thành đao thương, giống như thực chất, chuyển động theo ý nghĩ của hắn.

Bay nhanh ra.

Phốc! Phốc!

Một tên Man binh bị đao thương xuyên qua, máu tươi phun ra.

Quân thủ hộ Nam Tấn thành chết sạch.

Rất nhiều Man binh đều quay đầu lại, mặt mũi tràn đầy điên cuồng khát máu nhìn chằm chằm hắn. Sắc mặt Tư Mã Thanh Sam tái nhợt, giơ ngón tay run rẩy lên.

Một tên Man binh điên cuồng phóng tới giơ vũ khí lên chém về phía Tư Mã Thanh Sam.

Bức tranh văng đầy đất.

Tư Mã Thanh Sam lạnh lẽo nhìn thanh vũ khí kia đang chém tới.

Bỗng dưng.

Một cỗ đao khí sắc bén bỗng chém xuống.

Tên Man binh này trực tiếp bị chém thành hai nửa trước mắt hắn.

Một thân ảnh áo trắng chắp tay đứng, từ xa nhìn lại, bỗng nhiên xuất hiện bên người Tư Mã Thanh Sam.

Bạch y nhân này, bên hông giắt một thanh đao mổ heo.

Râu ria xồm xoàm, liếc mắt nhìn Tư Mã Thanh Sam.

“Ngươi là… Tu hành giả?”

Vẻ mặt Tư Mã Thanh Sam cứng lại, lắc đầu, miệng lưỡi khô khốc.

“Ta… Ta chẳng qua là một… Họa Sư nghèo.”