TRUYỆN FULL

[Dịch] Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 193: Độn giáp đệ nhị mạch, mở (1)

Chương 193: Độn giáp đệ nhị mạch, mở (1)

Người dịch:Duy Cường

Cảnh Việt cực kỳ coi trọng Cảnh Thiên kiếm.

Đây là vũ khí công tử tự tay luyện chế cho hắn, đại biểu kỳ vọng của công tử, vì vậy, hắn không muốn làm cho công tử thất vọng.

Sau khi đạt được Cảnh Thiên kiếm, bất kể là ăn cơm uống nước hoặc đi nhà xí hắn đều mang theo bên người, một bước không rời.

Cảnh Việt thường xuyên để trần thân trên, luyện kiếm trong hồ, chỉ luyện tập chiêu thức sơ đẳng nhất, đâm thẳng.

Hắn muốn tu luyện ra kiếm ý thuộc về bản thân.

Một kiếm đâm ra, có thể mở hồ trăm dặm.

Đương nhiên, đây là trạng thái lý tưởng nhất.

Ban đầu, hắn đứng trong hồ xuất kiếm, bởi vì lực cản của nước, kiếm khí bay ra không đến năm mét liền mất hết sức lực, không thể tiếp tục đi về phía trước, triệt để tiêu tán.

Nhưng hắn không hề nhụt chí.

Lần lượt tu luyện, hết kiếm này đến kiếm khác.

Tinh thần tỉ mỉ cảm nhận từng chút thay đổi của dòng nước, tìm kiếm cảm giác biến hóa khi dòng nước bị Cảnh Thiên kiếm xé rách.

Hắn thông qua từng chút rung động nhỏ xíu do dòng nước va chạm vào thân kiếm, lĩnh ngộ chân lý kiếm đạo.

Ý theo tâm sinh, tâm sinh kiếm.

Theo như lời của công tử, kiếm đạo luyện đến cực hạn, có thể khai sơn, nứt hồ, trảm thiên...

Hắn muốn sinh ra kiếm ý thuộc về mình, lấy bản thân trở thành kiếm khách làm vinh.

Phía dưới Nam Tấn thành.

Cảnh Việt một thân áo trắng, từ trong màn mưa dày đặc cất bước đi ra.

Cảnh Thiên kiếm đột ngột đâm thẳng về phía trước.

Một kiếm phân hóa thành năm kiếm.

Kiếm khí vô hình nhưng cực kỳ sắc bén, tản mát ra xung quanh, phảng phất từ trên bầu trời âm trầm hạ xuống một luồng sấm sét màu xanh thẳm.

Lại giống như là một tia nắng ấm áp, xé rách màng giấy cửa sổ, chiếu vào căn phòng âm u đầy tử khí, giống như cây khô gặp mùa xuân.

Oanh!

Máu thịt văng tung tóe.

Tiếng hét thảm vang vọng khắp nơi trên bình nguyên.

Năm luồng kiếm khí quét qua, đám man nhân đang không ngừng kêu giết, dồn dập mất mạng.

Từng giọt mồ hôi từ trên trán Cảnh Việt tuôn ra.

Bàn tay hắn cầm lấy Cảnh Thiên kiếm.

Giũ một cái kiếm hoa, mũi kiếm hướng xuống đất, làm mặt đất nổ ra một cái hố sâu.

Đường Nhất Mặc đang bị vây khốn trong lồng giam do những mũi gai đất tạo thành, con ngươi chợt co rụt lại, sau đó thở dài một hơi.

Đệ tử của Bạch Ngọc Kinh đến trợ giúp.

Có thế lực tu hành đệ nhất thiên hạ giúp đỡ, áp lực của hắn nhỏ đi không ít.

Lần này Man binh trở nên rất quái dị, các loại thủ đoạn tầng tầng lớp lớp.

Loại chiêu thức có thể làm cho mặt đất sinh ra gai nhọn, hắn chưa bao giờ thấy qua.

Cảnh Việt một thân áo bào trắng, không hề lùi bước, hắn không còn là Cảnh Việt ở trước kia, chỉ biết chạy trốn, bây giờ, hắn lập chí muốn làm một kiếm khách.

Thẳng tiến không lùi, một kiếm có thể địch trăm vạn quân kiếm khách!

Dưới cửa thành Nam Tấn.

Có bóng dáng đạo bào tung bay.

Tạ Vận Linh từ trong cửa thành đi ra.

Sau lưng hắn là từng vị đệ tử của Đạo các, bọn họ từ Thiên Đãng sơn hạ xuống, dồn dập đi theo Tạ Vận Linh ra chiến trường.

Nhìn thấy thi hài khắp nơi, mặt đất bị máu tươi nhuộm thành những mảng màu đỏ sậm, cũ mới đan xen.

Rất nhiều đệ tử của Đạo các chưa từng trải qua giết chóc, sắc mặt trở nên rất khó coi.

Thế nhưng, càng nhiều hơn, là lửa giận đang hừng hực thiêu đốt trong nội tâm, cùng với vẻ không cam lòng.

Man địch xâm lấn, thân là người của Đại Chu, không thể thối lui, không thể trốn tránh.

Mặc dù bọn hắn không phải người của triều đình.

Thế nhưng, Đại Chu là quê hương của bọn hắn.

"Đệ tử Đạo các ở đâu?"

Tạ Vận Linh thản nhiên nói.

Thanh âm chấn động truyền khắp chiến trường.

"Tại!"

Từng vị đệ tử của Đạo các, thân mặc đạo bào, nhẫn nhịn lấy cảm giác khó chịu vì mùi máu tươi nồng nặc bốc lên từ mặt đất, đồng thanh quát to một tiếng, xếp bằng ngồi xuống.

Đạo bào của Tạ Vận Linh không gió tự bay, cũng xếp bằng ngồi ngay ngắn tại chỗ.

Mười ngón tay của hắn nhanh chóng chuyển động, kết thành từng cái dấu ấn, linh khí trong người mạnh mẽ tuôn ra, tràn ngập giữa thiên địa, phảng phất cùng màn mưa hợp lại làm một.

Nơi xa.

Đám người áo đen dưới sự bảo vệ của Man binh, chú ý tới những đạo nhân thân mặc đạo bào này.

Bọn hắn giơ những cây trượng làm bằng gỗ trong tay lên.

Hung hăng nện xuống đất.

Đông...

Phảng phất có một luồng gợn sóng vô hình từ trên mặt đất lan tràn ra, không ngừng khuếch tán, tràn ngập khắp nơi...

Mặt đất dường như hóa thành một tấm thảm, không ngừng run run.

Rầm rầm rầm!

Từng mũi gai nhọn hoắt nhô lên, giống như những con Địa Long ẩn nấp trong lòng đất, lao về phía đông đảo đệ tử Đạo các.

"Bày trận."

Ánh mắt của Tạ Vận Linh liếc nhìn mặt đất đang nhấp nhô không ngừng, phát ra một âm thanh ngắn gọn.

Sau một khắc, mười ngón tay của hắn xếp lại với nhau theo những quy luật kỳ lạ, hóa thành dấu ấn đẩy ra.

Đệ tử của Đạo các đang ngồi ngay ngắn trên từng vị trí, cũng dồn dập đứng lên, chân đạp bộ pháp, một sợi linh khí trong khí đan được điều động.

Lấy Tạ Vận Linh làm trung tâm, bốn phía nổi lên một màn ánh sáng trắng xóa.

Những hạt mưa dày đặc dường như cũng bị đông cứng lại giữa không trung.

Hóa thành từng mũi tên bằng băng từ trên bầu trời rơi xuống, đâm xuyên qua từng bộ thân thể của man nhân, ghim trên mặt đât, máu tươi tràn ra như suối, thấm đẫm khắp nơi.

Binh lính Nam quận, mặc dù từng người toàn thân nhuốm máu, hơi thở hổn hển.

Nhưng bọn hắn không còn cảm giác sợ hãi.

Từng người quơ lên đao kiếm, trong miệng phát ra tiếng gầm thét, tiếp tục liều chết xung phong tới.

Sau lưng của bọn hắn là nhà cửa, là quê hương, một khi bọn hắn lui, nhà cửa ruộng vườn, thân bằng hảo hữu sẽ bị man nhân chà đạp.

Dù cho bỏ mình, bọn hắn cũng muốn dùng máu thịt chém giết một tên địch nhân!

Chỉ cần chết thêm một tên man nhân, Nam quận sẽ an toàn thêm một chút.

Những mũi gai nhấp nhô, giống như từng con Địa Long đang vươn đầu ra khỏi lòng đất, mũi nhọn sắc bén, hướng về phía đệ tử Đạo các đâm tới.

Tạ Vận Linh đang đứng mũi chịu sào, có mấy cây gai nhọn đột ngột xuất hiện trước mặt, hướng thẳng về phía mi tâm của hắn, muốn trực tiếp đâm xuyên qua, khí thế dữ dội, dường như không thấy máu sẽ không ngừng.

Nhưng mà... Dấu ấn trong tay Tạ Vận Linh lại biến đổi.

Đạo pháp hoàn thành một cách tự nhiên, giống như nước chảy thành sông, không có một tia ngưng trệ.

Từng luồng gió đột nhiên nổi lên, hóa thành một bức tường bằng gió, ngăn cản trước mặt của đệ tử Đạo các.

Đông đông đông!

Gai đất đâm vào trên bức tường bằng gió, trực tiếp nổ tung ra, không cách nào tiến thêm một bước.

Đạo bào trên thân Tạ Vận Linh tung bay, mái tóc hoa râm tán loạn.

Ánh mắt hắn quét nhìn những người áo đen kia.

Các ngươi có quỷ thuật, ta có đạo pháp.

Thử xem bản lĩnh của ai cao cường hơn!

Bất chợt, có tiếng bước chân lẻ tẻ vang lên.

Trên cổng Nam Tấn thành, từng bóng người mặc áo xanh, lưng mang hộp kiếm xuất hiện, nhanh chóng lao ra.

Theo bộ pháp di chuyển, những người áo xanh này dồn dập bạo phát âm thanh, kiếm ra khỏi vỏ, như một tia sáng màu bạc xé rách bầu trời đêm.

"Chung Nam sơn Kiếm các, tham chiến!"

Một thanh âm khàn khàn vang vọng.

Kiếm Thánh Hoa Đông Lưu yên lặng đứng trên đầu tường, sau lưng của hắn đeo hai thanh kiếm, một kiếm Triều Cúc, một kiếm Bích Đào.

Kiếm khách của Kiếm các dồn dập xuất động.

Cảnh Việt tay nắm Cảnh Thiên kiếm quay đầu nhìn lại, trên mặt toát ra một vẻ phức tạp.

Có vui mừng, có hoan hỉ.

Mặc dù hắn đối với Kiếm các không có bao nhiêu lòng trung thành.

Thế nhưng, giờ khắc này... Hắn vẫn cảm thấy rất vui vẻ.

Trong lồng giam do những chiếc gai đất tạo thành.

Đường Nhất Mặc phát ra tiếng gầm nhẹ, cả người giống như bị lửa đốt, làn da trở nên đỏ bừng, từng sợi gân xanh nổi lên trên trán và cổ.

Phảng phất như đã biến thành một con ma thú đang phát điên.

Hắn nắm nắm đấm, không ngừng đánh về phía lồng giam.

Mỗi một lần công kích, đều đánh vỡ nát những cái mũi gai đất này, hắn cũng không biết mình đã ra bao nhiêu quyền.

Trên hai tay của hắn, máu thịt be bét!

Trong lòng đất thỉnh thoảng lại có vài mũi gai nhọn đột ngột sinh ra, muốn ám sát Đường Nhất Mặc, đều bị hắn cực kỳ bạo lực đánh nát.

"Phá cho ta!"

Đường Nhất Mặc giận dữ gầm thét.

Hắn dùng thân thể va đập vào lồng giam, ma khí đen kịt từ trong cơ thể hắn tràn ra không ngừng.

Mặc dù có Cảnh Việt, Đạo các, Kiếm các trợ giúp, thế nhưng, Đường Nhất Mặc vẫn cực kỳ không cam lòng.

Đường Hiển Sinh để cho hắn tiếp quản mọi việc của Nam quận, ngay từ ban đầu, Đường Nhất Mặc chỉ có một mong muốn duy nhất, là làm cho cuộc sống của mẫu thân cùng muội muội trôi qua tốt hơn một chút, không lo không nghĩ.

Nhưng bây giờ.

Hắn dần dần phát hiện… Hắn phải bảo vệ, không chỉ có mẫu thân cùng muội muội.

Đó là căn nhà nhỏ của hắn.

Nhưng mà, lòng người bên trong còn có một cái nhà lớn hơn cần bảo vệ, đối với hắn, ngôi nhà lớn này chính là Nam Quận.

"Đường Hiển Sinh... Tên khốn nạn nhà ngươi!"

Đường Nhất Mặc càng đánh, đôi mắt càng trở nên đỏ rực, hắn nổi giận mắng một câu.

Sau một khắc.

Trong miệng Đường Nhất Mặc phát ra một tiếng rống.

Từng sợi tóc dựng thẳng đứng, trong cơ thể dường như có một đoạn gông cùm xiềng xích bị phá vỡ.

Đông!

Tiếng tim đập vang lên dồn dập, giống như một sợi dây đàn bị kích thích, chấn động toàn bộ chiến trường.

Mạch thứ hai... Mở.

Trong lồng giam.

Quần áo nửa người trên của Đường Nhất Mặc nổ tung, cơ bắp cường tráng hiển lộ, trên người hắn, mỗi một sợi mạch máu đều lộ rõ trên làn da, giống như có từng con rắn đang trườn.

Bát Mạch Độn Giáp…đệ nhị mạch.