Người dịch: Duy Cường
Ánh mắt của Đường Nhất Mặc trở nên cực kỳ sắc bén, giờ phút này hắn cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh, phảng phất có thể phá vỡ đại địa.
"Thể Tàng?"
Cảnh Việt nắm Cảnh Thiên kiếm, trong nội tâm giật mình.
Tạ Vận Linh cùng Kiếm Thánh Hoa Đông Lưu dồn dập nhìn sang.
Trong lồng giam.
Mái tóc của Đường Nhất Mặc tung bay thẳng đứng, hắn giơ tay, bàn tay phủ lên những mũi gai đất.
Sau đó dùng sức nắm chặt.
Bành!
Những mũi gai nhọn bằng đất, bị hắn trực tiếp bóp nổ tung.
Bụi mù tung bay khắp nơi, thân hình của Đường Nhất Mặc đột ngột bắn ra, hóa thành một bóng đen, mắt trần cơ hồ không thể bắt kịp.
"Thật nhanh."
Cảnh Việt hít sâu một hơi.
Ánh mắt của hai vị tồn tại cấp Cự tử, Tạ Vận Linh cùng Kiếm Thánh Hoa Đông Lưu, cũng ngưng lại.
Cái này là.. Thể Tàng cảnh?
Chợt nhìn thấy, cuồng phong nổi lên cuồn cuộn.
Thân hình của Đường Nhất Mặc đột ngột xuất hiện bên cạnh những người áo đen kia.
Đám Man nhân không hề biết sợ, không quan tâm tử vong là vật gì, điên cuồng kéo tới.
Ở trong mắt Đường Nhất Mặc, động tác của những người này chợt trở nên vô cùng chậm rãi.
Hắn ra chiêu, thân hình như tia chớp màu đen lướt qua.
Trong nháy mắt, những man nhân này liền dồn dập sụp đổ.
Đường Nhất Mặc nhảy lên một cái, thân hình như một viên đạn pháo đập xuống.
Mặt đất bị hắn giẫm ra một cái dấu chân sâu hoắm.
Đám người áo đen bắt đầu ngâm tụng, từng mũi gai đất sắc nhọn dồn dập nhô lên.
Nhưng mà, gai đất xuất hiện không thể theo kịp tốc độ di chuyển của Đường Nhất Mặc.
Hắn tiến tới gần một người áo đen, đạp xuống một cước giữa đầu đối phương.
Trong nháy mắt, thân thể của người này liền tan vỡ, so với man nhân dũng sĩ, những người này yếu ớt hơn nhiều.
Chỉ trong một thời gian ngắn, toàn bộ người áo đen liền bị Đường Nhất Mặc giết sạch sẽ.
Những nơi hắn đi qua, chỉ để lại đầy đất thi hài.
Trên thân thể của Đường Nhất Mặc trồi lên từng mạch máu, lưu động theo nhịp hít thở của hắn, tạo nên cảm giác cực kỳ dữ tợn, khí tức áp bách càng ngày càng mạnh mẽ, khiến người ngạt thở.
Toàn bộ người áo đen đều tử vong.
Tuy nhiên... Đường Nhất Mặc lại không cảm giác được buông lỏng, ngược lại dường như có một luồng khí tức cực kỳ ngột ngạt đang quanh quẩn đâu đây, làm cho trong nội tâm của hắn hơi có vẻ bất an.
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt dường như có thể nhìn xuyên qua rừng rậm.
Trong khu rừng, cây cối dày đặc, ánh sáng u ám.
Chỉ lờ mờ thấy được một bóng người có thân hình cường tráng, đang đưa lưng về phía Nam quận.
Lúc này, dường như hắn cảm ứng được ánh mắt của Đường Nhất Mặc, bèn chậm rãi quay đầu.
...
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Trên tòa nhà Bạch Ngọc Kinh, vẫn như cũ lơ lửng một lớp sương mù dày mông lung.
Lục Phiên một thân bạch y tung bay, hắn nhìn về phía viên bản nguyên to lớn đang yên lặng nằm dưới đáy hồ.
Bên trong bản nguyên, năm loại thuộc tính năng lượng đang không ngừng lưu chuyển.
Lục Phiên vươn tay, từng sợi linh khí thoát ra, tràn vào bên trong viên bản nguyên, làm năng lượng thuộc tính bên trong bản nguyên càng ngày càng lớn mạnh.
"Còn thiếu một chút..."
Thân hình của Lục Phiên dựa vào xe lăn, nhìn về phía bản nguyên, nhấp một ngụm rượu mơ ấm áp.
Ngón tay của hắn nhẹ nhàng điểm trên Phượng Linh kiếm.
Trong đôi mắt có từng đường cong hiện lên, thấy được cảnh tượng chiến đấu các nơi, sắc mặt của Lục Phiên vẫn rất bình thản.
Không trải qua mưa gió, làm sao thấy cầu vồng, không có chiến đấu, làm sao có thể trưởng thành?
Chế tạo ra một cái thế giới, không chỉ làm cho thế giới trưởng thành, người trong thế giới này, đồng dạng cũng cần trưởng thành.
Mà muốn trở nên mạnh hơn, chỉ có thể để bọn hắn trải qua chiến đấu, trải qua trắc trở.
Giống như Bá Vương, dưới áp lực nặng nề, mới có thể bước vào Thể Tàng.
Lại như Đường Nhất Mặc, hiểu rõ trong lòng mình muốn bảo vệ cái gì, mới có thể đột phá mạch thứ hai.
Lục Phiên cũng không có đem toàn bộ lưu lạc giả xâm lấn xóa bỏ, mặc dù hắn có thể làm được, nhưng mà... Cái thế giới này cần trưởng thành, cần áp lực.
Lục Phiên không tiếp tục quan sát tình hình chiến đấu ở các nơi.
Hắn tập trung ý chí.
Cực kỳ chăm chú tiến hành khâu cải tạo cuối cùng đối với bản nguyên.
Một khi hoàn thành cải tạo... Chính là thời điểm thế giới này lột xác, chính là thời điểm linh khí gió lốc bao phủ đại địa.
...
Bắc Quận.
Bên ngoài Thiên Hàm quan.
Tuyết lớn đầy trời, nhưng mà mặt đất vốn tràn ngập tuyết trắng, lại bị máu tươi dần dần nhuộm đỏ.
Bên ngoài quan, Bắc quận đại quân điên cuồng xung phong.
Trên thân Đạm Đài Huyền, áo giáp sắt trở nên cực kỳ lạnh lẽo vì khí hậu của mùa đông, nhưng hắn không hề có một chút nào khó chịu, vẫn nắm trường mâu xông vào trong quân đội Tây Nhung, không ngừng giết chóc, từng giọt máu tươi nóng hổi bắn tung tóe trên gương mặt, nhưng hắn không chút nào phiền lòng, đưa tay vuốt một cái, liền tiếp tục giết địch.
Bắc Quận võ tướng cũng điên cuồng xung phong, bọn hắn đời đời chống lại Nhung binh, thân nhân của bọn hắn đều từng chết trong tay của người Nhung, cho nên bọn hắn tuyệt đối sẽ không lùi bước.
Bọn hắn tình nguyện trong lúc nói cười, khát uống Tây Nhung máu!
Phía trên Thiên Hàm quan.
Thân thể của Mặc Bắc Khách quấn trong lớp áo nhung dày, Mặc Củ cũng khoác áo choàng, hai người nhìn chằm chằm vào đại quân đang chém giết phía dưới, cảm xúc vạn phần phức tạp.
"Một trận chiến này... Bắc Quận vất vả ba tháng bồi dưỡng ra được tu hành giả, e rằng đều phải toàn bộ chôn vùi."
"Đáng giá không?"
Mặc Củ nói.
Mặc Bắc Khách ho khan một tiếng, nhìn Đạm Đài Huyền đang xung phong trên chiến trường, cười cười.
"Không có cái gì đáng hay không đáng giá, Thái Thú cảm thấy có giá trị, vậy thì đáng."
"Thật ra lão phu rất kinh ngạc, tên Đạm Đài Huyền này, từ bắt đầu chinh chiến tới nay, nhiều lần ăn quả đắng, cuộc chiến ở Bắc Lạc, cuộc chiến Ngọa Long bí cảnh, cuộc chiến Đế Kinh... Cơ hồ đều là chiến bại, nhưng mà, người này chưa từng nhụt chí, ngược lại càng bị áp chế thì bùng nổ càng mạnh, vô duyên với tiên duyên, nhưng lại không mất dũng khí."
"Vốn dĩ, lão phu lựa chọn Đạm Đài Huyền chẳng qua là nhìn trúng Bắc Quận đại quân cùng với Đạm Đài thế gia sau lưng hắn."
"Thế nhưng hiện tại... Lão phu nhìn trúng chính là bản thân Đạm Đài Huyền người này."
Mặc Bắc Khách từ từ nói.
Tuyết lớn đầy trời hạ xuống, thổi qua trước mặt Mặc Củ.
Hắn vươn một bàn tay ra, vài cánh hoa tuyết rơi trên lòng bàn tay, trong chốc lát hóa thành một mảnh băng nhỏ xíu, lấp lánh.
"Hoàn toàn chính xác.. Người này không có sự võ dũng của Bá Vương, không đa mưu túc trí như Đường Hiển Sinh, cũng không thần bí như Lục Bình An, thậm chí... Còn có chút khờ khạo, nhưng... Rất tốt."
Mặc Củ cười nói.
Mặc Bắc Khách cũng không khỏi nở nụ cười...
Trong đại quân Tây Nhung.
Tây Nhung Vương đứng yên trên chiến xa, nhìn thân ảnh của Đạm Đài Huyền đang xung phong trên chiến trường, hai đầu lông mày hơi nhăn lại.
"Người này... Chính là Bắc quận Thái Thú, Đạm Đài Huyền?"
"Là một tên hảo hán."
Sắc mặt của Tây Nhung Vương hơi có vẻ phức tạp, phát ra một tiếng thở dài cảm khái.
Hắn cũng từng như vậy, đã từng cố gắng ngăn chặn kẻ địch, cũng từng xung phong đi đầu, dùng thân thể giết ra một đường máu.
Đáng tiếc... Bắc Quận của Đại Chu triều cũng không có tu hành giả nổi danh.
"Đi thôi."
Tây Nhung Vương nhẹ nhàng phất tay.
Liền có vài vị dũng sĩ Tây Nhung thân thể khôi ngô, sắc mặt chết lặng, cưỡi tuấn mã nhanh chóng chạy ra, hướng về phía Đạm Đài Huyền.
Tiếng vó ngựa nổ tung.
Khiến cho bông tuyết đầy đất chợt bay lên.
Dũng sĩ Tây Nhung sắc mặt chết lặng công tới, trong cơ thể của bọn hắn bạo phát ra một luồng sức mạnh quỷ dị.
Đạm Đài Huyền đang giết địch, đột nhiên trong lòng phát lạnh.
Chợt nhìn thấy có vài tên Tây Nhung dũng sĩ quỷ dị đánh tới.
Bên cạnh Đạm Đài Huyền, binh sĩ tu hành giả cũng điều động linh khí trong khí đan, thân hình nhanh chóng lao ra.
Cùng với đám Tây Nhung dũng sĩ này lăn lộn chém giết cùng nhau.
Vũ khí của tu hành giả chém trên thân thể của những tên dũng sĩ này, Tây Nhung dũng sĩ ngay cả hừ đều không hừ một tiếng.
Tiếp tục vung vẩy vũ khí trong tay.
Chém giết tu hành giả của Bắc Quận.
Đạm Đài Huyền muốn rách cả mí mắt.
Tu hành giả chung quanh cũng cảm thấy giật mình.
"Nhanh lên Thái Thú!"
Bọn hắn phát hiện mục tiêu của những tên dũng sĩ quỷ dị này là Đạm Đài Huyền, cho nên đồng loạt phát ra tiếng rống, dồn dập vọt tới, ngăn cản trước người Đạm Đài Huyền, yểm hộ cho Đạm Đài Huyền lui lại.
Nhìn từng vị tu hành giả của Bắc Quận bỏ mình, trong lòng Đạm Đài Huyền đang rỉ máu.
Phía trên cổng thành.
Mặc Bắc Khách cùng Mặc Củ đồng loạt nhíu mày.
Nơi xa, có một người hầu đang nhanh chóng cung kính tiến lại gần, lấy một phong thư đưa cho Mặc Bắc Khách.
Mặc Bắc Khách mở ra, nhìn thoáng qua, trên khuôn mặt chồng chất nếp nhăn, bỗng nhiên nở một nụ cười.
Gió tuyết quét qua.
Cửa thành Thiên Hàm quan mở rộng.
Tiếng vó ngựa vang lên.
Giang Li một thân áo giáp bạc phát ra ánh sáng lấp lánh.
Hắn cưỡi tuấn mã, tay cầm ngân thương, lao ra.
Cùng lúc đó.
Bất Chu phong, Long Môn bí cảnh.
La Thành một thân áo giáp, đi theo bên cạnh là Bạch Thanh Điểu, lưng cõng theo một cái sọt, cùng với Nhiếp Song đi ra.
Chưa đến lối ra của Long Môn.
Bọn hắn nghe được có tiếng sáo du dương vang lên.
Cả ba người đồng loạt giật mình, chợt nhìn thấy chỗ lối ra của Long Môn có một thiếu nữ ngồi ngay ngắn, hai mắt nhắm lại, đang thổi sáo.
La Thành hướng về phía thiếu nữ chắp tay, Bạch Thanh Điểu cùng Nhiếp Song cũng tò mò nhìn sang.
Thiếu nữ ngừng thổi sáo.
Hai đầu lông mi dài hơi rung động.
"Các ngươi trên người có khí tức của cha, đi qua đi... Ta không ngăn cản các ngươi."
Thiếu nữ nói.
Thanh âm của nàng rất êm tai.
La Thành rất muốn biết, cha trong miệng của thiếu nữ là ai.
Trên người bọn họ có cha khí tức?
Bọn hắn từ Bắc Lạc Hồ Tâm đảo đến, chăng lẽ cha của thiếu nữ là...
Tâm tư của Bạch Thanh Điểu cùng Nhiếp Song đơn thuần, không có quá nhiều liên tưởng.
Nhưng La Thành suy nghĩ tỉ mỉ, cảm giác được cực kỳ sợ hãi...
Dường như hắn... Phát hiện một bí mật khó lường?
La Thành mang theo Nhiếp Song cùng Bạch Thanh Điểu hạ xuống Bất Chu phong.
Trúc Lung lần nữa cầm ống sáo lên, bên trong Long Môn trống rỗng, tiếng sáo du dương lại quanh quẩn.
Tiếng sáo chợt ngừng.
"Bọn hắn có thể đi qua, ngươi... Không được."
Khuôn mặt nhắm hai mắt của Trúc Lung hướng về một chỗ dây cáp khác.
Sau một lúc trầm mặc, bình tĩnh mở miệng nói.