Dịch: Tiểu Du
Tây Quận.
Tuyết bay trắng xóa trên bầu trời, hòa cùng bão cát, càng tăng thêm vẻ xơ xác tiêu điều.
Hàng đống xác chết nằm rải rác trên mặt đất, có của Quỷ Phương bộ lạc, có của Khổng Tước vương quốc, tất nhiên cũng có của Tây Lương dũng sĩ.
Sự tàn khốc của chiến tranh có thể thấy rõ qua hàng đống xác chết trên mặt đất.
Mà ở trung tâm chiến trường thì lại có ba thân ảnh đang đứng lặng.
Phật tăng hóa thành tà phật, cổ bị ngoặc lại một trăm tám mươi độ.
Trên thân hắn tràn đầy khí tức tà ác, trong cỗ khí tức này vang lên tiếng rên la của vong hồn.
Nam tử tóc vàng cầm kiếm tỏa ra hào quang, khí tức trên người không ngừng tụ lại.
Thực lực Trúc Cơ đỉnh phong bắt đầu hiện ra.
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới phật tăng sẽ bị Bá Vương chém đầu.
Thế nhưng, dù có chút ngạc nhiên nhưng ảnh hưởng không lớn.
Người trước mắt này, mặc dù từ Ngưng Khí cảnh bước vào Trúc Cơ cảnh, thế nhưng… So với Trúc Cơ đỉnh phong như bọn hắn thì vẫn còn kém rất nhiều.
Đặc biệt là phật tăng đã thu lại vẻ giả tạo, hóa thành tà phật, sức chiến đấu chỉ mạnh chứ không yếu hơn.
Nam tử tóc vàng ngẩng đầu, nhìn bầu trời đầy tuyết bay.
Trong mắt ánh lên chút quyến luyến.
Vì duy trì chút quyến luyến này, hắn nhất định phải nhấc đồ đao lên.
Oanh!
Bàn chân đạp mạnh xuống, năng lượng cuồng bạo dâng lên trong cơ thể nam tử tóc vàng, khiến mặt đất lõm xuống thành một hố sâu.
Mỗi khi nam tử tóc vàng dẫm lên mặt đất đều tạo thành hố sâu, khiến tốc độ tiến tới tăng vọt.
Một tay Bá Vương nắm hắc phủ, tay còn lại cầm Huyết thuẫn.
Xông tới nam tử tóc vàng, khuôn mặt không hiện chút sợ hãi nào.
Hai người va chạm giữa chiến trường, kiếm quang đối kháng với Huyết thuẫn, mỗi một kiếm đều muốn cắt đôi quang thuẫn ra.
Bá Vương mặc dù bước vào Thể Tàng, nhưng dù sao cũng chỉ vừa mới đột phá, bị nam tử tóc vàng đánh, phải liên tục bại lui, chỉ có thể ngăn cản đối phương bằng Huyết thuẫn.
Phía xa.
Tà phật nở ra một nụ cười dữ tợn.
Ngay sau đó hắn chắp tay trước ngực, tụng niệm Phật Kinh.
Từng lão tăng áo đỏ tiến tới cạnh hắn, cùng tụng niệm với hắn.
Cả chiến trường dường như bị bao phủ bởi tiếng linh hồn rên la.
Quanh quẩn bên tai mỗi một vị Tây Lương dũng sĩ, khiến tâm thần của bọn hắn bắt đầu lộn xộn.
Bỗng nhiên bọn hắn như thấy được những đồng đội quen thuộc đang thống khổ rên la trước mặt…
Cho dù là những tu hành giả Hạng Gia quân cũng bị như vậy.
Khuôn mặt bọn hắn dần trở nên thống khổ, có người không thể chịu nổi, liền dùng vũ khí trong tay đâm vào thân mình.
Thế cục chiến trường bỗng biến đổi hoàn toàn, Tây Lương đại quân… Dường như có dấu hiệu sụp đổ.
Thân thể Bá Vương được bao bọc bởi ma khí, huy động đại phủ, thần sắc chợt biến đổi.
Thủ đoạn của tà phật này, có chút ngoài dự đoán của hắn, lại có thể tấn công vào tâm trí của người khác.
Hắn chợt rống lớn, muốn dùng tiếng rống của mình đánh thức những Hạng Gia quân đang bị ảnh hưởng kia.
Thế nhưng không hiệu quả bao nhiêu cả.
Thậm chí còn bị nam tử tóc vàng bắt lấy cơ hội, đánh bay ra.
“Tà ma sao?”
“Trong tay của ta là kiếm quang, thích nhất là tịnh hóa tà ma như ngươi.”
Nam tử tóc vàng cười quỷ dị.
Thân hình hắn hóa thành hàng ngàn cái bóng, nháy mắt xuất hiện ở bên cạnh Bá Vương, kiếm quang bay ra, không gian sụp đổ.
Bá Vương lại buông Huyết thuẫn xuống, vung hắc phủ lên. Hắn muốn lưỡng bại câu thương!
Ai sợ1?
Nam tử tóc vàng híp mắt lại, cũng không lưỡng bại câu thương với Bá Vương, lướt ra.
Hắn cũng không muốn bị thương khi đấu với tên vừa mới vào Thể Tàng cảnh này, hắn vẫn còn phải chiến đấu với bá chủ vị diện này nữa.
Bá Vương như cuồng ma, tấn công đáng sợ, bằng cách liều mạng đã đánh ngang tay với nam tử tóc vàng.
Thế nhưng, bị tà phật ảnh hưởng.
Bá Vương vẫn kiên trì không nổi.
Trên cổng thành Thiên Hàm quan.
Bỗng vang lên âm thanh trúc trượng gõ trên mặt đất, Lữ Mộc Đối mặc trang phục màu trắng, cùng với thiếu nữ che mặt ôm tỳ bà chậm rãi đi tới.
Sau khi nghe phật hiệu vang vọng trên chiến trường, Lữ Mộc Đối nhíu mày lại.
Hắn nghiên người nhìn thiếu nữ sau lưng, nói: “Mính Nguyệt, làm được không?”
Khuôn mặt đẹp đẽ dưới lớp khăn che mặt đại biến, nhưng sau khi nhìn Tây Lương dũng sĩ chết dưới tường thành, lòng nàng xúc động.
Nàng trịnh trọng gật đầu, nói: “Mính Nguyệt sẽ làm hết sức mình.”
Lữ Mộc Đối quay đầu nhìn hai tên binh lính Hạng Gia quân, nói: “Bảo vệ nàng cho tốt.”
Hai tên Hạng Gia quân ngây người.
“Việc này… .”
Tuy nhiên sau khi nghĩ đến thân phận của Lữ Mộc Đối, bọn hắn gật đầu.
Không thể trêu chọc Bạch Ngọc Kinh.
Mính Nguyệt mang màn che mặt, tay ôm tỳ bà.
Nàng nhảy một phát lên tường thành, ngồi ngay ngắn ở đó.
Ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ lướt qua tỳ bà.
Lập tức…
Tiếng tỳ bà ưu nhã vang lên.
Hai tên Hạng Gia quân khẽ chấn động.
Bởi vì tâm tình của bọn hắn đang bị đè nén vì bị tiếng kinh phật ảnh hưởng, thế mà… Giảm đi một chút!
Lữ Mộc Đối cười một tiếng.
Hắn nắm trúc trượng xanh biếc, nhìn chiến trường khốc liệt, không khỏi thở dài.
“Ai nói Thiên Cơ gia không thể chiến đấu?”
“Chẳng qua chỉ là chưa tới lúc phải chiến đấu thôi.”
“Ta mà hung lên thì chính ta cũng sợ.”
Lữ Mộc Đối cũng không nhảy xuống từ tường thành cao ngất như Bá Vương.
Dù sao thì bộ xương già của hắn cũng không thể chịu nổi.
Hắn quay người chậm rãi đi xuống tường thành.
Trong tay của hắn là một cái mai rùa sáng bóng, trong mai rùa có đồng tiền ba lượng, khẽ lắc nhẹ, đồng tiền va chạm trong mai rùa phát ra âm thanh thanh thúy.
Dưới Thiên Hàm quan.
Lữ Mộc Đối xuất chiến.
Một tay hắn tính thiên cơ, một tay cầm trúc trượng.
Trúc trượng quất mạnh, từng tên man di bị quất bay ra xa.
Hắn chậm rãi tiến tới trong chiến trường, tạo ra một vệt tuyết trắng trên chiến trường đỏ thẫm.
Hướng tới chỗ Bá Vương.
Trên cổng thành.
Thiếu nữ vẫn ôm tỳ bà.
Âm thanh dây đàn ngân vang như giọt nước rơi trên khay ngọc, khiến gió tuyết đầy trời dường như cũng chậm lại.
Dây lớn vang lên tiếng chói tai như mưa nặng hạt, dây nhỏ thanh thoát như lời thì thầm của một mỹ nhân.
Tiếng tỳ bà hóa thành từng luồng sóng âm bay ra.
Tràn ngập khắp chiến trường.
Va chạm với phật âm…
Đây không phải là một trận chiến hiện rõ trên chiến trường, mà là một cuộc chiến thầm lặng.
Mặc dù nhìn qua thì không đổ chút máu nào, thế nhưng lại hung hiểm vô cùng.
Mính Nguyệt chuyên chú gẩy tỳ bà, từng bông tuyết trắng xóa đọng lại trên đôi lông mi dài, nhưng nàng không chớp mắt dù chỉ một cái, động tác đánh đàn càng lúc càng nhanh.
Những tiếng tà phật tụng niệm ảnh hưởng lên Hạng Gia quân và Tây Lương thiết kỵ dần biến mất, bọn hắn dần thoát khỏi sự thống khổ, những tiếng vong hồn rên la đều tan biến.
Bọn hắn quay đầu nhìn lại tường thành.
Liền thấy một vị mỹ nữ xinh đẹp đánh đàn trên tường thành.
Sắc mặt Hạng Gia quân ửng hồng, hưng phấn kêu lên.
Bóng dáng xinh đẹp kia làm cho bọn hắn cảm giác được một chút quen thuộc.
Bất kể nói thế nào, nữ tử cũng đã tham chiến, bọn hắn là nam nhi sao có thể lui được?!
Một khúc tỳ bà, khiến tâm trí Hạng Gia quân nóng như lửa đốt, chiến ý rạo rực.
Bọn hắn điên cuồng chém giết kẻ địch, dấu hiệu thất bại dần biến mất.
Bá Vương chặn lại một kiếm của nam tử tóc vàng, lùi lại hai bước.
Quay đầu nhìn tường thành.
“Mính Tang?”
“Không…”
Bá Vương nhướng mày, sau đó như nghĩ tới điều gì đó, cảm xúc của hắn bỗng trở nên phức tạp.
“Bá Vương… Lão hủ tới giúp ngươi.”
Phía xa.
Một người mặc đồ trắng, trúc trượng gõ nhẹ trên mặt đất đầy xác chết, chậm rãi tiến tới phía hắn.
Mai rùa trong tay hắn tỏa hào quang, đồng tiền trong đó xoay tròn, mỗi thời mỗi khắc đều thôi diễn.
Lữ Mộc Đối cười to một tiếng, lộ ra hàm răng sún.
Hắn ngồi xếp bằng xuống đất, trúc trượng được cắm lún sâu vào đất.
Nhìn về phía nam tử tóc vàng.
Nam tử tóc vàng đánh tới, trong miệng Lữ Mộc Đối bắt đầu nói ra những thiếu sót trong công kích của nam tử áo vàng, cùng với cách đối phó.
Đôi mắt Bá Vương sáng lên, ma khí cuồn cuộn, nháy mắt phản kích, nắm bắt cơ hội áp chế nam tử tóc vàng.
Xa xa.
Cái ót của tà phật ngước lên, giống như có tròng mắt, nhìn về phía tường thành Thiên Hàm quan.
Hắn nhìn thiếu nữ đang đánh tỳ bà kia.
Không ngờ có thể dùng tỳ bà chống lại được phật hiệu.
Tà phật khoác cà sa đẫm máu, bước ra một bước.
Gió tuyến tản ra.
Tà phật chắp tay hành lễ, tụng niệm vang lên to hơn.
Ngay lập tức, trên cổng thành, sắc mặt Mính Nguyệt liền tái nhợt.
Tiếng tỳ bà bỗng nhiên chói tai.
Một vệt máu đỏ thẫm loang ra trên tỳ bà.
Ngón tay nàng bị dây đàn cắt đứt.
Vẻ mặt dưới khăn che trở nên quật cường, thiếu nữ tiếp tục khảy đàn bằng ngón tay nhốm máu, tiếng tỳ bà lại vang lên lần nữa trên chiến trường, áp chế phật hiệu.
Sắc mắt Lữ Mộc Đối khẽ biến.
Tốc độ thôi diễn liền tăng lên.
Bá Vương cũng hiểu hắn không thể kéo dài nữa, nhất định phải đánh bại đối thủ nhanh.
Ngược lại thì nam tử tóc vàng có chút thoải mái, lơ đễnh quơ đại kiếm.
Hắn phát hiện Lữ Mộc Đối hơi quỷ dị, có thể tiên đoán động tác tiếp theo của hắn, thậm chí có thể nhìn ra được những thiếu sót của hắn.
“Là người Thiên Cơ các của Bạch Ngọc Kinh sao?”
“Thế lực của bá chủ vị diện này…”
Nam tử áo vàng khẽ nhíu mày.
Trong miệng Lữ Mộc Đối không ngừng nói ra cách tấn công hoặc phản đòn.
“Vô dụng thôi… Các ngươi biết trước chiêu thức ta sẽ xuất ra thì sao?”
“Các ngươi không thể giết chết ta được.”
Nam tử tóc vàng cười khẽ.
Kiếm quang trong tay vung lên, khiến mặt đất nổ tung.
Bùn máu hòa quyện với tuyết trắng.
Bá Vương quét một búa, va chạm với kiếm quang, kình khí tán loạn.
Ánh mắt nam tử tóc vàng co lại, sau một khắc, trên mặt liền hiện lên một nụ cười tà dị.
Mũi chân đạp mặt đất lún thành một cái hố sâu, nhân cơ hội áp sát bá vương, nháy mắt chém ra một kiếm, bổ lên Huyết thuẫn.
Huyết thuẫn liền bị chém thành hai nửa.
“Ngươi… Chết chắc.”
Nam tử tóc vàng nhếch miệng.
Bá Vương không ngừng thở dốc, “Ồ? Phải không?”
Xa xa, Lữ Mộc Đối đang ngồi xếp bằng trên mặt đất cũng nở một nụ cười.
“Lục Thất… Giết!”
Lời nói vừa dứt.
Sát khí kinh người bỗng tuông ra!
Gió tuyết dường như cũng ngừng rơi, phía xa, một bộ thi thể đang nằm yên bất động bỗng bật dậy, ánh sáng chợt lóe lên.
Âm thanh gió xoáy vang lên.
Huyết thuẫn của Bá Vương nứt ra.
Hắn dùng thân thể của mình chống đỡ một chiêu này của nam tử áo vàng, bàn tay hắn nắm chặt kiếm quang.
Con ngươi trong đôi mắt của nam tử tóc vàng co lại.
Linh khí cuộn trào, bộ thi thể bật dậy, đầu gối thúc mạnh lên lưng nam tử tóc vàng.
Cơn gió tản đi, hóa thành một cái kéo.
Bóng người ấy nhanh chóng bắt lấy.
Lạnh lùng đâm xuống!
Phốc phốc!
Máu tươi bắn cao ba thước.
Bóng người đứng sau lưng nam tử tóc vàng, mặt không đổi sắc ngẩng đầu, nhìn Bá Vương.
“Giúp ngươi… Không có nghĩa là ta sẽ không giết ngươi, sẽ có một ngày, ta sẽ giết ngươi.”
Thiên hạ đệ nhất thích khách Mặc Lục Thất nói.
Ở một nơi khác trên chiến trường.
Tà phật vận chuyển bộ pháp, từng bước tiến tới, cà sa đẫm máu tung bay trong gió tuyết.
Tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh.
Lưu lại tàn ảnh trong chiến trường, thẳng tới dưới tường thành Thiên Hàm quan.
Thân thể tà phật lướt ngang, chạy trên tường thành, xông đến chỗ Mính Nguyệt.
Mính Nguyệt đang nghiêm túc đánh đàn trên tường thành không hay biết chút nào.
Mười ngón tay nhốm máu khảy tỳ bà, tản ra nồng nặc mùi máu tươi.
Thế nhưng nàng vẫn tập trung tinh thần khảy tỳ bà.
Bỗng dưng.
Trong lòng Mính Nguyệt giật mình.
Dây đàn chợt đứt.
Đánh lên mu bàn tay nàng, hiện lên một vết máu như dao cắt.
Hai tu hành giả Hạng Gia quân thủ hộ trên tường thành hét lớn.
Rút trường đao bên hông ra.
Bởi vì…
Không biết từ khi nào.
Ở trên tường thành.
Một người đầu trọt đã xuất hiện trước mặt Mính Nguyệt.
Âm thanh ken két vang lên, xương cốt vặn vẹo.
Cái ót người kia chậm rãi chuyển động, hóa thành một khuôn mặt đẫm máu dữ tợn, đang lạnh lùng cười, nhìn chằm chằm Mính Nguyệt.
“Phật nói, tà khúc loạn tâm, cần loại bỏ.”
Tà phật chậm rãi nói.
Thế nhưng…
Lời nó của hắn vừa dứt.
Một thân ảnh màu trắng giống như dải lụa chạy nhanh tới.
Nhảy mạnh lên.
Chân hắn hung hăn đá lên đầu tà phật.
Hắn đã dồn hết sức đá ra một đá này.
Lực đạo mạnh mẽ, khiến tà phật bay ra giống như một quả đạn pháo, đập xuống dưới tường thành, chấn nát vô số thi thể.
“Độ?”
“Ngươi là ai mà muốn độ muội tử của Bạch Ngọc Kinh ta?”
Âm thanh nhàn nhạt vang vọng trên tường thành.
Mính Nguyệt không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn bóng người áo trắng kia.
Người này cài một thanh đao mổ heo trên hông, râu ria xồm xoàm.
“Nhiếp… Nhiếp thúc?”
Mính Nguyệt ngẩn ngơ.
Nhiếp Trường Khanh khẽ vuốt cằm.
Bỗng rút đao mổ heo bên hông ra.
Ngưng tụ Linh khí.
Xung quanh đao mổ heo lập tức ngưng tụ hư ảnh to lớn.
“Ngự đao!”
Lão Nhiếp nói.
Đao ảnh lập tức mang theo lực lượng sát phạt kinh khủng, tu vi Thể Tàng cảnh đỉnh phong hiện ra, oanh kích tà phật dưới tường thành.
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Ngưng Chiêu ngẩng đầu nhìn trời, nhìn tuyết trắng rơi xuống.
“Tuyết rơi.”
Ngưng Chiêu nói khẽ.
Nghê Ngọc ở bên cạnh lấy ra đan dược nhét vào trong miệng, cũng nhẹ gật đầu.
“Không biết khi nào công tử xuất quan.” Nghê Ngọc lẩm bẩm một câu.
“Ngưng tỷ nha, ngươi nói công tử bế quan ba tháng liền thì có đói hay không? Người sao có thể nhịn được?”
Nghê Ngọc nói xong, lại lấy một viên đan dược bỏ vào miệng.
“Cảnh giới của công tử không phải chúng ta có thể tưởng tượng được đâu, nếu có thể bế quan lâu như vậy, có lẽ đã ích cốc.”
Ngưng Chiêu nói.
“Đây chẳng phải là mất đi rất nhiều thú vui sao?”
“Ta thấy công tử không phải là người ích cốc, thật ra công tử là loại người ăn hàng, ngươi nhìn rượu mơ với cháo mồng tám tháng chạp đi… Công tử rất thích ăn.”
Nghê Ngọc chậc chậc, nói.
Ngưng Chiêu lườm Nghê Ngọc, nhìn khuôn mặt đầy thịt của Nghê Ngọc, nha đầu này… Công tử bế quan ba tháng, nàng hơi béo lên a.
“Công tử ở trên lầu, ngươi ăn nói cẩn thận.”
Ngưng Chiêu nói.
Nghê Ngọc lại lấy ra một viên đan dược, đưa cho Ngưng Chiêu, muốn Ngưng Chiêu cùng nếm thử.
Lại cười cười.
“Công tử còn đang bế quan, hắn không nghe được đâu.”
Nghê Ngọc cười nói.
Ngưng Chiêu từ chối đan dược, cầm Thiền Dực kiếm, nhìn bầu trời đầy tuyết, ha! Thở ra một hơi.
Bỗng nhiên.
Thân thể nàng cứng đờ.
Sau đó, trong lầu các bỗng vang lên tiếng mở cửa.
Một thân ảnh ngồi ngay ngắn trên xe lăn chậm rãi xuất hiện, dừng lại trên thang đá sau lưng Nghê Ngọc.
“Ngươi nói người nào không nghe được?”
Nghê Ngọc ngẩng đầu, ngửa đầu ra sau, liền thấy một thân ảnh quen thuộc đang ngồi trên xe lăn.
Khuôn mặt nàng căng cứng, miệng lúng túng.
Ngay cả việc cầm bọc đan dược trong tay cũng không vững, xoạch một tiếng rơi trên mặt đất.