Người dịch: Duy Cường
Núi hoang rất lớn, nhưng khí trời mùa đông lạnh lẽo, làm cho lá cây đều rơi rụng không còn, phần lớn đều là cảnh sắc khô héo, không có bao nhiêu chỗ có thể ẩn núp.
Thân hình của Nhiếp Trường Khanh lướt đi trong đó, căn bản không cách nào bỏ rơi được ba vị đệ tử áo bào tím ở sau lưng.
Mặt khác, Nhiếp Trường Khanh cũng rõ ràng, nếu như hắn không thể hất ra truy binh, tìm một chỗ ẩn nấp, tiếp theo, hắn phải đối mặt, chính là sự truy sát từ đệ tử thiên tài của Võ Đế thành.
Đến lúc đó, công bằng mà công tử tranh thủ cho hắn, khả năng liền không có một chút ý nghĩa nào.