"Vút vút vút..."
Mười hai khẩu phi kiếm, ba thanh trường kiếm, nhất tề bay về phía trước, lại tự tản ra, hóa thành từng đạo lưu quang, xuyên qua bầu trời, phảng phất đã không cần người điều khiển.
Bất quá bên cạnh Lâm Giác vẫn có tiếng xé gió, còn có đao kiếm giáp phiến từ hai bên hắn bay qua, cũng bay qua tường thành, bay về phía trước, bắn về phía những con yêu điểu kia.
Phía sau truyền đến một tràng chú ngữ trầm thấp gấp rút, có thể phân biệt được một già một trẻ.
Quay đầu nhìn lại, là Đào đạo trưởng và đệ tử của hắn.