Trong rừng sâu, nơi sương mù dày đặc, Lâm Giác nhanh chóng tìm được đầu lĩnh yêu quái của chốn này.
Chẳng rõ là yêu quái phương nào, khó lòng phân biệt bản thể, thậm chí còn chẳng thấy được hành tung, khi thì hóa thành hắc phong, lúc lại biến thành sương mù, dẫn theo ba vị yêu tướng dưới trướng, mượn địa thế rừng núi, quần thảo cùng bạch hồ sáu đuôi to lớn trong rừng.
Xung quanh, trên mặt đất đã rơi rụng mấy cái đầu biết bay, đồng thời ở phía xa trong rừng còn có mấy cỗ thân thể không đầu, có cỗ vẫn ngồi xếp bằng, có cỗ đã mềm nhũn ngã xuống, hiển nhiên đã chết.
Hồ ly vừa linh xảo lại hung mãnh, một bên né tránh công kích của ba vị yêu tướng, một bên truy đuổi đám hắc phong sương mù kia.
Khi thì há miệng, phun ra kim sắc liệt diễm, đón đỡ sương mù hắc yên do yêu vương vung tới; khi thì há miệng, phun ra hoàng phong hóa đá, ngăn trở ba vị yêu tướng phía sau; khi thì lại há miệng phun ra hàn khí lạnh thấu xương, không chỉ dập tắt hỏa diễm do đầu bay trên không trung phun tới, mà còn đóng băng, khiến đầu bay rơi xuống.