Thần linh phần lớn mang linh đan tiên quả, Lâm Giác còn thấy trong đó có đan quả nguyên bản mình và tiểu sư muội từng ăn, thì ra nó thực sự gọi là Chu Sa Quả.
Tuy nhiên, ngoại trừ Tiểu sư muội bởi đã quen mắt, nhìn về phía mâm đan quả nguyên bản kia, hầu như ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía đóa mây trắng lơ lửng giữa sân viện.
Đóa mây kia thật thấp, chỉ cách mặt đất trong sân viện chừng một trượng.
Đóa mây kia lại thật ngưng thực, gần như vậy, vậy mà không tan ra thành sương, mà vẫn như mây trắng nhìn từ xa, tựa hồ bông, có đường nét đầy đặn mềm mại.
Cưỡi mây đạp gió, thực là phong phạm thần tiên.