Vốn đã tối đen như mực, lại không thể tu hành, không thể nói chuyện, ngoài ngủ ra hình như cũng chẳng có việc gì khác để làm. Cho nên lúc đầu còn có thể thấy được đôi mắt lấp lánh của nhau trong bóng tối, nghe được âm thanh khe khẽ như đưa tay, trở người hoặc sờ soạng thứ gì đó, rất nhanh liền chỉ còn có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của nhau.
Thỉnh thoảng Lâm Giác lại sờ thanh sài đao bên cạnh, cũng dần dần ngủ thiếp đi.
Ngủ thì ngủ, nhưng trong lòng vẫn có mấy phần cảnh giác.
Chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay, Lâm Giác sẽ tỉnh lại ngay, hoặc cho dù không có động tĩnh gì, cảm thấy đã ngủ được một lúc, hắn cũng sẽ tỉnh lại một lần, sau đó sờ sờ bạc trong ngực, rồi lại tiếp tục ngủ.
Không biết đã qua bao lâu, tóm lại là đêm đang rất khuya.