Lâm Giác mang theo mấy viên Tiểu Nguyên Đan, cùng một ít linh dịch khi xưa tự luyện ở trên núi, đều là linh khí mười phần.
Giờ phút này, hắn hóa linh đan, linh dịch thành nước, mỗi người một chén nhỏ.
Tuy linh đan, linh dịch hóa thành nước không có tác dụng trị bệnh, nhưng loại linh đan này hiển nhiên còn trân quý hơn cả thuốc trị bệnh, cho người bệnh uống, cũng có thể khiến cho những người bị quái bệnh giày vò, dần dần suy yếu như bọn họ dễ chịu một chút, chống đỡ lâu thêm một chút.
Lúc mới đầu, hắn chỉ cho mỗi người trong khách điếm uống một chén nhỏ, nhưng lúc này y quán trong thành nguy cấp, bách tính đều cầu y không được, đau khổ không thôi, tin tức lan đi rất nhanh.
Dù ngày thường có lý trí thế nào, sự tình chưa đến trước mắt thì khó mà đong đếm được mất, mắt không thấy thì sao cảm thấy không đáng, có thiệt thòi cũng bỏ qua. Nhưng khi sự tình đã xảy đến, khi những người bệnh kia tìm đến cầu xin, từng đôi mắt kia nhìn hắn, từng lời khóc cầu kia truyền vào trong tai, Lâm Giác thực không đành lòng làm ngơ.