Kỳ thực bản thân cũng đã đói lả từ lâu.
Không lay chuyển được bọn họ, hắn đành tạm gác lại nỗi sầu, theo chân bọn họ tiến vào trong viện.
Dưới ánh trăng đêm, đom đóm lập lòe, một đám người ăn uống no say, đến tận khuya, lúc này mới ai về phòng nấy, ai về đại điện nấy.
Cũng chẳng phải đám đạo nhân bọn họ không hiếu khách, để cho người trung niên một mình ngủ trong đại điện lạnh lẽo, mà thực sự là bọn họ vừa mới đến đạo quán, bên trong trống rỗng, ngay cả một manh chiếu cũng không có. Cho dù có mời người trung niên đến sương phòng hoặc khách đường ngủ cùng, thực ra cũng vẫn phải ngủ trên mặt đất, đều là người lạ, nói không chừng chẳng bằng để hắn ngủ ở chủ điện lại càng tự tại hơn.
Duy chỉ có Lâm Giác là có thảm da gấu.