Nơi hoang sơn thảo nguyên, cỏ mọc thưa thớt, tạo thành lối đi.
Hai đạo nhân, mỗi người dắt một con lừa, thong thả cất bước. Trên cổ một con lừa có treo một chiếc chuông nhỏ, âm thanh trong trẻo theo gió sớm mai phiêu đãng xa xăm.
Theo sau hai người là bốn vị thần quan.
Lúc này, bọn hắn cũng không hề cố ý ẩn nấp hành tung, đạo nhân như Lâm Giác và tiểu sư muội vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Tuy bọn hắn không phải chính thần, nhưng cũng được xem là thần lại, thuộc hàng ngũ nha dịch binh tướng dưới trướng thần linh. Bọn hắn không có thần miếu riêng, thậm chí ngay cả thần tượng cũng không. Nếu có, cũng chỉ được an vị trong thần miếu của các vị thần linh khác. Nhân gian triều đình cùng thiên cung đều không ghi lại danh tính, còn hương hỏa thì do chính thần phân phối. Bất quá, chung quy bọn hắn không phải tà ma yêu quái hay âm hồn dã quỷ, giữa ban ngày ban mặt xuất hiện cũng không có gì đáng ngại, chẳng cần e sợ dương quang dương khí, cũng không cần kiêng dè đạo nhân hay các vị chính thần khác.