Trần công dừng lại một chút, trên mặt mang theo nụ cười, trong mắt lộ vẻ suy tư, dường như chính hắn cũng cảm thấy thú vị:
“Theo ta nghĩ, đại khái cũng giống như mưu lược vậy: phàm là những điều nghe qua khiến người ta kinh ngạc thán phục, thể hiện trí tuệ và tính toán kinh người, đều chỉ là tiểu kế tiểu mưu, phàm là những đại kế hay đại mưu thực sự, nói ra thường rất bình thường, nghe cũng không đặc sắc, thậm chí có thể chỉ khái quát bằng một câu.”
“Trần công muốn nói đại đạo chí giản, đại trí nhược ngu sao?”
“Ấy! Chính là như vậy!” Trần công cười vỗ đùi, “Đáng tiếc hôm nay không có rượu thịt, nếu không nhất định sẽ cùng ngươi đàm đạo suốt đêm!”
“Ai nói là không có?”