Chưa đi được bao xa, nha môn Tử Vân huyện đã hiện ra trước mắt.
Bên cạnh là quan dịch, đang bỏ trống.
Lâm Giác không khách khí, trực tiếp bước vào.
Tam sư huynh dắt ngựa theo sau, vừa đi vừa cảm khái: "Mấy năm không gặp, Phù Dao đã lớn như vậy rồi, ngựa của ta suýt chút nữa bị nó dọa chết, một ngày nó phải ăn bao nhiêu thứ a..."
Phù Dao nhảy qua bậc cửa, quay đầu nhìn hắn.