Lâm Giác cúi đầu, nhìn tiểu hồ ly bên cạnh. Thấy nó cũng ngẩng đầu lên nhìn mình, đôi mắt trong veo, dường như không hiểu gì, trong lòng hắn cũng bớt tạp niệm.
“Sau này ngươi đừng trở thành yêu tà hại người đấy…”
Hắn trầm giọng dặn dò một câu, thấy ánh mắt nó vẫn ngây thơ trong sáng, dường như không hiểu, Lâm Giác cười cười, không dừng bước.
Chẳng mấy chốc đã đến khu rừng ở đầu thôn.
“Chính là chỗ này.”