Tiết trời cuối thu, trong núi đã rất lạnh.
Y Sơn thường nổi sương mù, sáng sớm cuối thu dù trời trong sương núi cũng giăng kín. Lâm Giác dậy từ sớm tinh mơ, đẩy cửa bước ra, thấy toàn bộ sân nhỏ đều chìm trong màn sương, hoàn toàn không nhìn rõ nhà cửa đối diện, thậm chí ngay cả cây tùng cổ trong sân cũng mờ mờ ảo ảo, chỉ thấy được hình dáng.
Tiết trời này thực thích hợp để say giấc nồng.
Phù Dao vốn đang mơ màng, cũng muốn ngủ thêm chốc lát, nhưng Lâm Giác đã ra ngoài nhóm bếp, nó đành phải lắc lắc đầu, đứng dậy đi theo.
Bước đi còn xiêu vẹo, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.