Lâm Giác nghĩ như thế, trong lòng lại có nghi hoặc.
Tăng nhân của Tùng Ẩn Tự kia kỳ thực là một đám giả sư, là đám giặc bên ngoài đến, có thể nói Thanh Đế Miếu này dù thế nào cũng là miếu chúc chân chính dựa lưng vào thần linh, chẳng lẽ cũng làm chuyện mưu tài sát hại người kia sao?
Vì vậy nhìn miếu chúc đi lấy hương, quan sát hắn, ngẫm lại, đi theo hắn:
“Hóa ra là vì chuyện vui mừng như vậy, cho nên mới miễn tiền trọ cho bọn ta! Nghe nói mấy ngày trước nơi đây có yêu tà gây loạn, rất nhiều thôn dân đến miếu cầu che chở, không biết miếu chúc có thu tiền của bọn họ không?”
“Đương nhiên cũng không có thu!” Miếu chúc cười ha hả, đưa hương tới, “Ta kỳ thực không ham tiền tài, cũng hiểu đạo lý nặng nhẹ, thêm vào đó đêm qua Thanh Đế có báo mộng cho ta, đặc biệt dặn dò ta, để cho những bách tính này vào tránh né yêu tà, ta sao có thể làm trái ý Đế Quân?”