Núi hoang, đêm tĩnh, trăng sáng tỏ, có người dựng đài ca kịch.
Thoạt đầu, giọng của người hát không tránh khỏi run rẩy.
Nhưng vẫn không dừng.
Phía dưới bày mấy chục băng ghế dài, trong mắt đạo nhân núi Y đến từ nơi xa, dường như đều trống không, nhưng thoáng chốc, lại phảng phất có người ngồi.
May vẫn còn chỗ trống.