Rừng cây ven sông rậm rạp, ánh dương khó lọt.
Chẳng rõ là do hơi nước, chướng khí hay sương sớm, chỉ biết trong rừng vốn đã âm u, nay lại càng mờ mịt, tiến vào nơi này, cảm giác âm hàn hơn hẳn chốn khác.
Lại có những cô hồn dã quỷ lạc lối, bị yêu khí mê hoặc, chẳng thể thoát ra. Vì chốc chốc lại có ánh mặt trời len lỏi, chúng đành hóa thành những hạt hồn đậu nhỏ cỡ con ruồi, ẩn mình dưới gốc cây hay nơi râm mát, chờ ngày bị yêu quái tìm thấy nuốt chửng.
Lão sơn dương đang say giấc dưới gốc cây.
“…”