Tên chăn vịt ngã xuống đất, bị hồ ly ghì chặt, đầu nghiêng sang một bên, lạnh đến run rẩy cả người, trong mắt phản chiếu bóng dáng võ nhân cầm thương đi tới.
Đột nhiên, bên kia lại có tiếng bước chân.
Tên chăn vịt đảo mắt nhìn.
Người đi tới là một đạo nhân trẻ tuổi, tay dắt một con lừa xám với vẻ mặt đờ đẫn. Vừa rồi, đạo nhân trẻ tuổi này không nói với hắn câu nào, hắn liền tự nhiên bỏ qua, đến giờ trong đầu cũng không có chút ấn tượng gì về y.
“Các… ngươi…”