“Hô…”
Lâm Giác thổi tan lớp bụi bặm trong phòng.
Nơi này là dịch quán ở Cẩm Bình thành, vốn chỉ dành cho quan lại và người công cán lui tới, nhưng giờ trong thành chẳng còn bóng quan lại, thậm chí trên đường cũng hiếm người qua lại, dịch quán cũng không ai trông coi. Đoàn người đành tạm trú nơi này, còn những thi thể yêu quái thì đặt trước cửa dịch quán.
“Khụ khụ…”
Lâm Giác khẽ hắng giọng, bụi trong phòng khá nặng.