Hồ ly đứng trên bàn, nghiêng đầu ghé sát lại gần, đôi mắt hổ phách không chớp nhìn chằm chằm vào hắn, thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn cổ thư, rồi lại nhìn hắn.
Không biết nó muốn tìm ra điều gì.
Chuyện gấp gáp đã giải quyết xong từ hơn một tháng trước, Lâm Giác lúc này ngược lại không vội nữa, tạm thời khép cổ thư, hỏi:
“Dạo này ngươi có cho Ngân Quỷ ăn không?”
“Cho rồi!” Hồ ly thu ánh mắt, ngồi ngay ngắn đáp, “Đan dược nó nhả ra, ta còn đưa cho sư muội và Tiểu Hoa ăn! Của ngươi ta giữ lại hết, đựng trong bình!”