CHƯƠNG 2209: SỰ KHỞI ĐẦU CUỐI CÙNG (2) Giây lát.
Một hình bóng u tối rơi xuống, từ từ hóa thành hình người.
Dung mạo của hắn bị che đậy dưới nón lá màu đen.
Toàn thân đầy vảy, một đôi mắt với con ngươi dựng thẳng.
“Nhóc con, cậu mới hát ba chữ, sao không hát hiếp?” Tổ Tiên Vạn Rồng phê bình.