Chương 124: Lâu chủ Thúy Ngọc Lâu, Bách Hoa Tiếu
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
"Tiền bối tha mạng!" Chẳng bao lâu đầu trọc đã bị đánh thành đầu heo, không ngừng xin tha.
Diệp Phong bước lên một bước, hỏi bằng giọng điệu lạnh lùng: "Các ngươi đến từ phe nào, tại sao lại ra tay với đệ tử Phiêu Miểu Phái của ta? Nếu như không có lời giải thích thoả đáng, chớ trách ta đạp bằng các ngươi!"
Vừa nghe bọn Diệp Phong đến từ Phiêu Miểu Phái, đầu trọc như rơi vào hầm băng.
Đấy chính là môn phái cao đẳng hôm nay vừa hoàn thành xong nghi thức thụ phong, đến phó lâu chủ cũng phải dặn đi dặn lại không thể trêu chọc.
Kết quả, bọn chúng còn bao vây lại luôn!
Khớp hàm của đầu trọc run rẩy, cứ như thấy được ngày tận thế.
"Mọi người nhìn xem, kia chẳng phải là tên đầu trọc họ Tường, tay chân số một của Thúy Ngọc Lâu hay sao?"
"Đúng là gã đấy, không ngờ gã cũng có ngày này."
"Mọi khi Tường đầu trọc ỷ có lâu chủ Thúy Ngọc Lâu làm chỗ dựa, ỷ mạnh hiếp yếu, bây giờ bị Diệp chưởng môn Phiêu Miểu Phái tóm được, đáng đời lắm!"
"Ủng hộ Diệp chưởng môn!"
Không ít quần chúng xung quanh nhao nhao vỗ tay tán thưởng.
Giá trị danh vọng tông môn +20
Diệp Phong nhận được thông báo, sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ: "Thì ra là người của câu lan Thúy Ngọc Lâu xếp hạng thứ nhất trong thành Bạch Phù, nhưng cho dù là vậy, dám động vào đệ tử của Phiêu Miểu Phái chúng ta thì cũng đừng trách bản chưởng môn thủ đoạn ác độc!"
"Xin ngừng tay!"
Một giọng nói dịu dàng từ phía xa truyền tới.
Mọi người cùng nhìn về nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy một nữ tử mặc nghê thường ngự không bay đến, hẳn đã thi triển “Khinh Thân Thuật”, hơn nữa dùng còn thuần thục hơn cả Chu Gia Tiền, trông nhẹ bẫng, như không có trọng lượng.
Nữ tử đáp xuống đất, hành lễ vạn phúc với Diệp Phong: "Thiếp thân là lâu chủ Thúy Ngọc Lâu, Bách Hoa Tiếu, chuyện này liệu có phải đã xảy ra hiểu lầm gì không?"
Bách Hoa Tiếu, Luyện Khí tầng chín đỉnh phong, thực lực rất mạnh.
Chẳng qua đối mặt với Diệp Phong được mệnh danh là thiên tuyển chi tử, nàng lại cúi đầu không còn cao ngạo, khiến quần chúng hóng hớt xung quanh sợ ngây người.
"Nghe nói lâu chủ Thúy Ngọc Lâu rất xinh đẹp, không ngờ lại đẹp như vậy."
"Ta bằng lòng chết dưới váy của nàng!"
Quần chúng hóng hớt thi nhau nuốt nước miếng.
Diệp Phong đánh giá Bách Hoa Tiếu, phát hiện nữ tử này có vẻ ngoài hơn hai mươi tuổi, mà đã tới Luyện Khí tầng chín đỉnh phong, không hề yếu hơn so với đệ tử tông môn như Tân Quảng Hiên, chẳng biết có phải đã dùng Trú Nhan Đan hay không.
Hắn chắp tay, lạnh nhạt nói: "Hiểu lầm? Vậy ngươi cho ta một lời giải thích rõ ràng xem nào!"
Ánh mắt của Bách Hoa Tiếu lướt qua Diệp Phong, đối mặt với Nhan Như Ngọc, Nhan Như Ngọc chớp mắt, lộ ra nét mừng rỡ, nói với Diệp Phong: "Chưởng môn, đại tỷ kia đã cho ta ăn rất nhiều món ngon."
"Ồ, là vậy sao?" Diệp Phong nửa tin nửa ngờ.
Nhan Như Ngọc cắn ngón tay, nghiêm túc suy nghĩ, gật đầu: "Vâng, ta chơi trong hẻm nhỏ cùng Tiểu thảo, có người bắt ta đi, là đại tỷ này cho ta đồ ăn với quần áo mặc."
Bách Hoa Tiếu nghe xong câu này, thở phào một hơi.
"Ồ, thì ra là vậy." Diệp Phong cũng không hiểu tình hình, nhưng nếu Nhan Như Ngọc đã nói thế, hắn cũng buông lỏng Anh Linh Chi Lực, khiến đám hộ vệ kia té nhào ra đất.
"Mong Diệp chưởng môn thứ lỗi, bắt đệ tử quý phái không phải người của Thúy Ngọc Lâu chúng ta, chỉ là sau đấy đúng lúc ta có việc phải ra ngoài, mới khiến đệ tử của quý phái chịu khổ, lần này trở về, nhất định sẽ đem kẻ liên quan ra giết chết bất luận tội!"
Nói xong lời cuối cùng, đến Diệp Phong cũng cảm thấy nhiệt độ không khí giảm xuống, thầm nghĩ Bách Hoa Tiếu cũng là một người hung ác, nhằm tự bảo vệ mình mà nghĩ ra kế sách chặt tay để bảo toàn tính mạng.
"Nguyên do cụ thể mọi chuyện, bản chưởng môn sẽ tự sai người đi điều tra." Diệp Phong liếc nhìn Bách Hoa Tiếu, dẫn theo đệ tử môn hạ rời khỏi con đường này.
Đợi đoàn người Diệp Phong rời đi, Bách Hoa Tiếu xoay người, lạnh lùng nhìn Tường đầu trọc và đám hộ vệ Thúy Ngọc Lâu, cắn răng nghiến lợi: "Bản lâu chủ mới đi ra một chuyến, các ngươi đã rước về cho ta một tên đại địch, xem ra, trong Thúy Ngọc Lâu đã có người không cam lòng làm kẻ dưới nữa rồi!"
Tường đầu trọc lập tức nuốt nước miếng: "Lâu chủ tha mạng, hết thảy đều là ý của phó lâu chủ..."
Một thanh châm nhỏ nháy mắt xuyên qua mi tâm của Tường đầu trọc, gã trừng lớn hai mắt, vẫn duy trì động tác đứng yên, hồi lâu sau mới ngã ra đất.
Còn về Bách Hoa Tiếu, nàng cong ngón tay thành tư thế lan hoa chỉ, kẹp lấy một thanh châm trong suốt dài ba tấc, vẻ mặt lạnh lùng, bay về hướng Thúy Ngọc Lâu.
Sau khi Diệp Phong dẫn theo đệ tử rời khỏi con phố, thì rẽ sang hướng khác, đi tới Tàng Thư Các của phủ Thành chủ.
"Thì ra là Diệp chưởng môn đại giá quang lâm, hôm nay lại muốn đọc sách gì thế?" Các chủ Lưu Lão của Tàng Thư Các chắp hai tay sau lưng, nhìn thấy Diệp Phong thì lập tức lộ ra chiếc răng vàng trông cực kì giàu có.
Diệp Phong dựa theo quy định nộp ra ba viên linh thạch hạ phẩm, đáp lời: "Dẫn theo các đệ tử qua đây tùy tiện xem thôi, để bọn họ học thêm chút kiến thức."
Lưu Lão lập tức cười đáp: "Ta rất thích thói quen yêu học tập của quý phái, có 'tiền' đồ!"
Dứt lời, Lưu Lão cười hớn hở, thuận tiện nhận lấy linh thạch.
"Lưu Lão, răng vàng của ngài lại thay mới rồi hả?" Giả Vũ Lam trông thấy Lưu Lão, che miệng cười, hỏi.
Lưu Lão sờ răng của mình, đắc ý cười: "Dạo này có tiền, đặc biệt thay răng mới, thế nào, có đẹp không?"
Giả Vũ Lam nín cười, không đáp lại.
"Lưu Lão, chúng ta vào đọc sách đây." Diệp Phong lên tiếng, mang theo các đệ tử chia nhau đi vào tầng thứ nhất của Tàng Thư Các.
Diệp Phong đứng trước một hàng giá sách, mở ra bảng hệ thống.
Giá trị danh vọng tông môn 2378
Số điểm còn lại có thể đổi 2078
Hướng dẫn chuyển đổi đã nói, tiêu hao giá trị danh vọng tông môn, có thể nháy mắt đạt tới giai đoạn viên mãn một loại pháp thuật, pháp thuật cấp một là 50 điểm, pháp thuật cấp hai là 100 điểm...
"Lại tăng ba trăm, tốc độ không tồi, đợi tin tức Phiêu Miểu Phái chúng ta trở thành môn phái cao đẳng truyền hết ra bên ngoài, giá trị danh vọng chắc sẽ cao hơn nữa." Diệp Phong vui sướng trong lòng.