"Người làm nghề khóc tang?" Trần Vĩnh Quý nghe xong thì cảm thấy mơ hồ, đây rốt cuộc là nghề nghiệp gì? Hắn còn chưa từng nghe nói qua.
Giang Phong vẻ mặt của hắn liền biết hắn không hiểu cái nghề nghiệp này là gì, liền giải thích: "Chú Trần, nghề nghiệp khóc tang này chính là khóc tang giúp người khác. Chỗ chúng ta không có loại nghề nghiệp này, nhưng bên phía Quảng Đông đã có từ trăm năm trước."
"Khóc tang giúp người khác?" Trần Vĩnh Quý nghe vậy thật sự là đã được mở rộng tầm mắt, tuyệt đối không ngờ rằng trên đời này vẫn còn có loại nghề nghiệp này.
Giang Phong gật đầu nói: "Đúng vậy, khóc tang giúp người ta, mẹ của vị khách này của cháu cũng coi như là có chút danh tiếng ở bên đấy, có rất nhiều người mời nàng hỗ trợ khóc tang."
Sự chấn động của Trần Vĩnh Quý qua đi, trong lòng cũng có có chút do dự. Mẹ của nhà trai có thể bỏ ra hơn một triệu cho con trai mình kết hôn, điều kiện này đối với người bình thường như bọn họ mà nói đúng là có thể xem như là cực kì hùng hậu rồi. Nếu như con gái của hắn gả đi thì chính là với cao.