Trên máy bay từ Trung Hải tới thành phố D, tỉnh Phúc Kiến, Cát mẫu vẫn có chút không yên lòng về đứa con trai này của mình, lại thấp giọng dặn dò lần nữa: “Con trai, lời nói của Giang đại sư, con nhất định phải nhớ kĩ trong lòng, đừng có ngoài mặt thì đồng ý, sau lưng lại vẫn qua lại với đứa con gái người Nhật kia.
Nếu như con thật sự phá mất danh tiếng của Giang đại sư, vậy hậu quả Cát gia chúng ta không gánh nổi, con nhất định phải thật xem trọng lần xem mắt này, đã biết chưa?”
Cát Kiếm Minh bất đắc dĩ nói: “Mẹ, con biết rồi, mẹ đã dặn con nhiều lần lắm rồi.”
Cát mẫu vẻ mặt nghiêm túc nói: “Con trai, con đừng có trách mẹ dông dài, chưa nói mối quan hệ của Giang đại sư rộng tới mức nào, chỉ riêng thủ đoạn thần quỷ khó lường kia của cậu ta thôi cũng đã đủ khiến cho người ta sinh lòng kính sợ rồi, nếu như con đập mất bát cơm này của cậu ta, vậy hậu quả nghiêm trọng tới mức nào, con căn bản không tưởng tượng nổi đâu.”
Cát Kiếm Minh biết rõ mẹ mình nói đúng, từ vài ngày trước khi mẹ dẫn hắn tới Ung thị mời môi, hắn đã bỏ ra rất nhiều công phu đi tìm hiểu xem vị đại sư mai mối được cả nước vinh danh này rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại.