Lý Phượng Trân chậm rãi nói: "Đầu tiên, giao toàn bộ tiền mặt của anh cho tôi, lúc cần dùng tiền thì anh lại nói với tôi, chỉ cần là dùng để làm chuyện chính thì tôi đương nhiên sẽ đưa cho anh, tránh việc anh lại giấu tôi dùng số tiền kia đi nuôi tiều tam. Anh đồng ý với chuyện này chứ?"
Trương Đại Sơn nghe vậy thì tức giận nói: "Chuyện này tuyệt đối không có khả năng, một người đàn ông sao có thể không có đồng nào trong người được, lúc cần dùng ít tiền còn phải đưa tay xin vợ, sống như thế còn sống để làm gì?"
Lý Phượng Trân thản nhiên nói: "Tôi mỗi tháng sẽ đưa cho anh một khoản tiền sinh hoạt nhất định, chỉ cần anh không lấy ra nuôi tình nhân thì số tiền kia đủ cho anh tiêu xài."
Trương Đại Sơn lắc đầu giống như là trống bỏi, quả quyết từ chối: "A Trân, em theo anh đã hai mươi năm, chắc phải biết tính cách của anh. Anh tuyệt đối sẽ không đồng ý với điều kiện này. Anh đồng ý với em sau này sẽ không còn liên quan gì đến những người phụ nữ khác nữa, em đổi điều kiện khác đi!"
Lý Phượng Trân cười lạnh liên tục: "Không chịu nộp tiền lên, anh có thể cho tôi lời giải thích như thế nào đây? Không cần nói mấy lời cam đoan sau này không qua lại với mấy người phụ nữ khác với tôi làm gì, có lần giáo huấn này, anh cho rằng tôi sẽ còn tin tưởng lời hứa miệng của anh nữa sao?"