“Chị Lý, chuyện liên quan đến con cái thật ra là trò chơi tâm lý giữa vợ chồng, ai biểu hiện sự quan tâm nhiều hơn thì người đó sẽ ăn thiệt thòi.”
Giang Phong tiếp tục: “Anh ấy dùng con cái để uy hiếp chị vì anh ấy đoán chắc chị sẽ bận tâm đến con cái, nếu như chị không muốn bị anh ấy uy hiếp, vậy chỉ có thể thể hiện rằng so với anh ấy, chị càng không quan tâm đến con cái hơn, chị chỉ cần làm như vậy… Sau đó như này như này…”
Lý Thuỷ Tú vừa nghe vừa liên tục gật đầu: “Chị hiểu rồi, nếu như anh ta dám dùng con cái uy hiếp tôi, tôi sẽ dựa theo cách Giang đại sư đã chỉ dạy mà làm.”
Giang Phong ừ một tiếng, nói: “Chị Lý trao đổi phương thức liên lạc với bọn em đi, bọn em định ngày kia sẽ về nước, trong lúc này nếu như chị cần trợ giúp gì thì cứ gọi điện thoại cho em.
Nếu như tất cả thuận lợi, sau khi về nước mà chị nghĩ tới việc tìm đối tượng thì cũng có thể gọi điện cho em, em nhất định sẽ giúp chị tìm được một người đàn ông quan tâm đối xử với chị thật tốt.”