Có điều, việc liên quan đến chuyện chung thân đại sự của con gái, Kiều Vệ Hoa dù cũng động lòng nhưng cũng sẽ không lập tức đáp ứng, ông trầm ngâm nói: “Đề nghị này của ông có thể cân nhắc, trước để tôi nói với Phượng Hoàng nhà tôi đã, nếu như nó không phản đối, thì để hai đứa nó tự nói chuyện với nhau, còn nếu như nó không có ý định gì...”
Lôi Minh vội vàng tiếp lời: “Nếu như Tiểu Phượng Hoàng không có ý định gì, thì đó là Lôi Hải nhà tôi không có phúc phận.”
Kiều Vệ Hoa thở dài: “Đứa nhỏ Phượng Hoàng kia từ nhỏ đã mạnh mẽ quyết đoán, người làm cha như tôi cũng nghe nó ba phần, nó và Lôi Hải cùng nhau lớn lên, vốn là rất xứng đôi, nhưng tôi không biết nó có phải chỉ coi Lôi Hải là anh trai hay không, cho nên việc này tôi cũng không dám bảo đảm với ông.”
Lôi Minh cười đáp: “Thủ trưởng, vấn đề hôn nhân của bọn nhỏ, người làm cha mẹ như chúng ta chỉ là hỗ trợ dắt mối mà thôi, có thể thành thì đương nhiên là chuyện tốt, còn nếu không được thì tức là hai đứa không có duyên phận này, đây là việc không cưỡng cầu được.”
Kiều Vệ Hoa cười nói: “Đúng vậy.”