Lăng Lỵ cắn một miếng thịt bò viên, tinh tế nhấm nuốt, sau khi nuốt xong mới đáp: "Chị Bùi, chị cũng biết, người giống chúng ta muốn tìm đối tượng, sợ nhất là đàn ông yêu tiền của chúng ta, mà không phải là con người của chúng ta. Nếu là dùng tiền để có được tình yêu, vậy đối với chúng ta mà nói căn bản không có bất kỳ ý nghĩa gì."
Bùi Dĩnh nghe vậy gật đầu liên tục, có lúc có quá nhiều tiền cũng rất phiền não, khiến các cô khó gặp được tình yêu chân chính của mình.
Lăng Lỵ nhấp một hớp nước ô mai, tiếp tục nói: "Đối tượng mà Giang đại sư giới thiệu cho em, hắn tuy rằng không ôm chí lớn, không có tham vọng, cũng không có tài năng làm ăn gì, nhưng hắn có một điều rất hiếm có, đó chính là hắn không cần tiền của em, là người thực sự muốn hẹn hò với em."
Bùi Dĩnh đem miếng thịt dê trong miệng nuốt vào, hỏi: "Lỵ Lỵ, em là làm sao biết được đối phương không phải là vì tiền của em?"
Lăng Lỵ cười nói: "Chị Bùi, ở phương diện này, phụ nữ chúng ta đều có trực giác nhạy bén, cũng giống như khi một người đàn ông nhìn trộm bộ phận nào đó trên cơ thể chị, dù cho chị không nhìn hắn, cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của hắn như thế nào. Huống chi, ba mẹ em cũng đã gặp hắn, nếu như hắn không có bản chất như thế, chắc hẳn chính là vua diễn xuất, muốn giấu diếm ánh mắt của ba mẹ em, cũng không phải một chuyện dễ dàng."