Nghe cháu mình nói, trong lòng Khuất Quang Hoa nổi lên hy vọng, lúc này phân phó nói: “Xuân Minh, việc này liền giao cho con đi làm, cho dù hai người em trai em gái của ông đã mất, cũng phải tìm được con cháu của bọn họ. Nếu như bọn họ thật sự chết lúc thổ phỉ tới thôn tàn sát, đó cũng là số mệnh của nhà họ Khuất. Tóm lại, mặc kệ kết quả là tốt hay xấu thì ông vẫn muốn biết.”
Khuất Xuân Minh gật đầu nói: “Được ông cố, con ngày mai sẽ tự mình bay về Đại Lục, mời vị Giang đại sư kia hỗ trợ thôi toán, nhìn xem thử có tìm được người thân của nhà họ Khuất chúng ta không.”
Khuất Quang Hoa trừng mắt: “Cái gì ngày mai, bây giờ con tranh thủ thời gian đặt vé máy bay trước xuất phát đi.”
“ y…” Khuất Xuân Minh nhìn ông cố suốt ruột, không dám làm trái ý của ông, liền gật đầu nói: “Được ạ, con lập tức đặt vé máy bay xuất phát, vừa có tin tức liền gọi điện thoại cho ông nội.”
Khuất Quang Hoa từ trên ghế xích đu đứng lên, nhìn đứa cháu trước mặt, giọng nói nghiêm túc: “Xuân Minh, trên tay ông còn một ít cổ phần, thời gian của ông cũng không còn nhiều, giữ lại cũng không dùng được, đợi con đi Đại Lục mang tin tức tốt về, ông liền đem một ít cổ phần của công ty này chuyển cho con.”