Nghe anh cả nhắc đến anh hai với chị ba, trong đầu Khuất Quang Cường lóe lên hình ảnh thảm thiết của bọn họ, không khỏi nói sang chuyện khác: “Anh cả, để em giới thiệu cho anh một chút, vị này chính là Giang đại sư, đời này anh em chúng ta có thể gặp lại nhau, đều là công lao của Giang đại sư, chúng ta nhất định phải cảm ơn Giang đại sư thật tốt mới được.”
Khuất Quang Hoa thả tay em trai mình ra, cầm chặt tay Giang Phong nói: “Giang đại sư, đại ân không lời nào cảm ơn hết được, về sau có chuyện gì nếu như nằm trong khả năng của Khuất gia có thể giúp được cậu cứ mở miệng, trên dưới Khuất gia nhất định sẽ toàn lực hỗ trợ.”
Giang phong mỉm cười nói: “Ông Khuất, ngài chính là anh hùng kháng chiến, tôi là vãn bối có thể giúp ông tìm được người nhà cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, đó là vinh hạnh của tôi, cảm ơn cũng không cần nhắc lại đâu ạ.”
Khuất Quang Hoa nghe được lời này trong lòng lại trở nên kích động, năm đó hắn trong lòng nóng nảy muốn gia nhập quân đội, nghĩ là ra trận giết địch, cảm giác cái giá hắn phải trả trong những năm cũng có ý nghĩa.
Khuất Quang Hoa không nói thêm gì nữa, chỉ là dùng sức nắm chặt tay Giang Phong.