Sau khi tới Quảng Đông, Đặng Đại phát hiện bản thân mình ngoại trừ trồng trọt ra thì chẳng biết gì khác cả, rơi vào đường cùng, ông chỉ có thể tới công trường làm lao động, kết quả một lần đi này đi vài chục năm cũng không trở lại quê hương.
Vận mệnh đôi khi rất thần kì.
Lúc còn trẻ, Đặng Đại trăm phương ngàn kế muốn cưới vợ về nối dõi tông đường nhưng mãi vẫn không được toại nguyện, chờ đến khi ông hơn năm mươi tuổi, đã hoàn toàn từ bỏ ý định cưới vợ, thì kết quả, vợ lại tự động đưa tới cửa.
Năm Đặng Đại 49 tuổi đó, ở công trường ông làm việc có một nữ công nhân cực kì trẻ tuổi tới.
Nữ công nhân này tên là Ông Tiểu Lan, sinh ra trong một gia đình nghèo khó, cha mẹ cô có tư tưởng trọng nam khinh nữ tương đối nghiêm trọng, cái gì cũng đặt anh trai cô lên đầu, cô còn chưa tốt nghiệp tiểu học, cha mẹ cô đã không muốn chu cấp cho cô đi đọc sách nữa, mà bắt cô về nhà phụ giúp công việc, còn anh trai cô mặc dù thành tích không tốt, nhưng cha mẹ vẫn sẽ cố gắng chu cấp cho hắn đọc sách.