Nghe Giang Phong nói như vậy, Tưởng Tam đã hoàn toàn hiểu ra.
Dùng cách nói của người trẻ tuổi thì chính là sợ lấy phải “đỡ đệ ma” này về rồi, lấy một cô vợ còn phải trợ giúp cho mười mấy người anh em họ nữa, có gia đình nào nghe mà không sợ chứ?
Ngay cả Tưởng Tam nghe xong cũng có chút muốn bỏ cuộc giữa chừng: “Ông mối Giang, mặc dù nhà tôi điều kiện cũng không phải là khó khăn, nhưng phải gánh một đại gia đình như thế thì chỉ sợ không nổi đâu!”
Giang Phong đương nhiên hiểu được nỗi lo này, cười nói: “Ông chủ, chú cứ yên tâm đi, thời kỳ khó khăn nhất nhà chị ấy đã qua rồi, chị cả của chị ấy đã xuất giá, còn trong mười bốn anh chị em còn lại, bao gồm cả chị ấy cũng đã có một nửa là đi làm, một nửa còn lại thì đang đọc sách.
Mặc dù điều kiện sống nhà chị ấy không tốt, nhưng hoàn cảnh này cũng sẽ nhanh chóng được cải thiện.