Mười giờ tối.
Sau khi quyết định ra thời gian và địa điểm gặp mặt vào ngày hôm sau, Giang Phong lại gửi lịch sử trò chuyện của nhóm chat trên WeChat cho Tô Đông Hà - bạn học thời đại học của hắn.
Chưa tới mười phút, Tô Đông Hà đã gọi điện qua.
Giang Phong vừa nghe máy, đã nghe được Tô Đông Hà sốt ruột gào lên: "Giang đại sư, cậu đúng là quá lợi hại rồi. Rốt cuộc cậu làm sao làm được vậy? Còn nữa, ông nội của tôi cũng thật lợi hại, mẹ đó ánh mắt cũng quá sắc bén rồi, học sinh nghèo khó được giúp đỡ đều là người tri ân biết báo đáp, cả đời ông cũng xem như đáng giá!"
Giang Phong mỉm cười nói: "Đúng vậy, ánh mắt ông nội cậu quả thật đủ tốt. Ông cụ giúp đỡ nhiều năm như vậy, đều là học sinh nghèo khó có đạo đức tốt, học tập tốt, mỗi người đều biết tri ân báo đáp, đời này ông cụ có thiếu sót với người nhà nhưng có cống hiến lớn cho xã hội."