Lý mẫu thở dài, nói: "Tôi và cha nó đã quen với những chuyện này từ lâu, đương nhiên là không thèm để ý. Nhưng con trai nhà tôi từ nhỏ đã bị người ta kỳ thị, cộng với điều kiện kinh tế của gia đình tôi tương đối bình thường, ngoại trừ một căn nhà ở đường Tây Hương ra thì không có tài sản gì khác. Bản thân không đủ ưu tú, trong nhà cũng không có điều kiện làm chỗ dựa cho hắn, dần dà con trai tôi bắt đầu trở nên tự ti."
Giang Phong lần nữa an ủi: "Dì không cần lo lắng, cho dù tự ti cũng chỉ là tạm thời, chờ tìm được đối tượng thích hợp cho con trai dì, thực hiện giá trị nhân sinh, lòng tự tin đương nhiên là sẽ trở lại thôi."
"Hi vọng là thế đi, trước mắt con trai tôi đang đi làm, nhưng mà tiền lương một tháng cũng chỉ có hơn ba ngàn, không đến bốn ngàn tệ. Mặc dù tôi và cha nó cũng có công việc, nhưng tiền công cũng đều không cao."
Lý mẫu có chút phát sầu, nói: "Một nhà ba người chúng tôi đều là người mập mạp, lượng thức ăn của một nhà ba người chúng tôi có thể so với một nhà mười người bình thường, cộng với mỗi tháng còn phải trả tiền phòng, cuộc sống vẫn còn có eo hẹp."
Giang Phong tỏ ra là đã hiểu, dù sao mười người mập thì có đến chín người ăn nhiều, đối với một gia đình toàn người mập thì chuyện ăn uống nhất định là chi tiêu lớn nhất trong nhà.