Giang Phong ăn vài miếng mì, nói: "Điều kiện của anh Tam Bàn đúng là tốt hơn chị Anh một chút. Nhưng mà chị cũng nhìn thấy ảnh chụp của hắn rồi, vô cùng mập, trừ khi hắn tìm một cô gái có cân nặng tương đương với hắn, nếu không muốn cưới vợ là chuyện vô cùng khó khăn. Từ nhỏ đến lớn, hắn đã luôn bị kỳ thị, hắn thật sự không muốn cưới một người vợ mập mạp, như thế đứa nhỏ sinh ra có tỉ lệ lớn cũng sẽ mập mạp. Hắn không muốn con của hắn bị kỳ thị giống như hắn. Cho nên, hắn muốn tìm một cô gái thon thả, mà chị Anh lại phù hợp với yêu cầu của hắn."
Triệu Anh nghe xong cũng không có quá nhiều do dự, gật đầu nói: "Nếu là như vậy thì tôi muốn gặp mặt hắn một lần, nếu như ở chung rốt, hắn lại không chê tôi thì tôi sẽ gả cho hắn."
Cũng không trách được cô lại nói như vậy, cô hiểu rõ tình cảnh của mình. Với tính cách tự ti này, cả đời này của cô chưa chắc đã có thể gả đi, cho dù có thể gả đi, đoán chừng cũng là gả cho mấu người thiếu tay thiếu chân hoặc là mấy lão già sắp bước vào quan tài.
Bây giờ, đối tượng mà Giang ông mai giới thiệu ngoại trừ mập mạp ra thì những điều kiện khác đều tốt hơn cô không biết bao nhiêu lần, nếu có thể gả cho hắn làm vợ, cô đương nhiên là đồng ý.
Nghe Triệu Anh tỏ thái độ, Giang Phong cũng không ngoài ý muốn, gật đầu cười nói: "Được, có câu nói này của chị Anh, tôi có thể yên tâm sắp xếp rồi, ăn mì trước đi, lát nước tôi sẽ gọi điện thoại cho anh Bàn. Nếu như thời gian không có vấn đề, buổi chiều hai người sẽ cùng nhau ăn cơm tối."