Hoàng phụ cười nói: “Đều là người trong nhà, có cái gì mà trách móc, suy nghĩ vì con cái là tốt, cái gì cần chú ý thì vẫn phải chú ý, có thể không uống rượu được là tốt nhất.”
Giang Phong bưng đồ uống lên, nói: “Cha nói đúng, vậy con dùng nước ngọt thay rượu, mời cha một ly. Cha và mẹ cứ yên tâm, hai người cứ chờ cuối năm ôm cháu ngoại đi!”
Hoàng phụ cũng cầm chén rượu lên cụng ly với hắn, cười ha ha: “Vậy cha sẽ ngồi đây chờ hai đứa cho ôm cháu ngoại!”
Hoàng mẫu nghe vậy cũng cực kì vui vẻ, bây giờ con gái đã lớn, cũng đã xuất giá, tâm từ mẫu của bà không còn chỗ dùng nữa, nếu như có thể ôm được cháu ngoại, vậy đương nhiên là rất tốt rồi.
Hoàng Linh Vi biết năng lực suy tính của chồng mình thần kỳ tới mức nào, ngay cả ngày tháng con cái sinh ra cũng có thể suy tính được, nghe hắn nói như vậy, cô không khỏi sờ lên bụng, mong đợi hỏi: “Chồng, anh nói thật sao? Cuối năm con trai của chúng ta sẽ ra đời sao?”