Quách Băng Băng nói: "Công việc của tôi rất nhẹ nhàng, ông chủ tôi mời hai bảo tiêu, tôi chỉ là một người trong đó. Lúc ông chủ tôi không đi xa nhà thì đều không cần chúng tôi đi theo, chỉ có đi xa mới mang theo chúng tôi. Còn về tình huống gia đình tôi cũng rất đơn giản, cha mẹ tôi đều là nông dân, tôi còn có một anh trai, đã kết hôn nhiều năm rồi."
"Mạo muội hỏi thêm một câu, ông chủ chị hiện tại trả cho chị bao nhiêu tiền công?"
Quách Băng Băng liếc hắn một cái, cũng không giấu diếm, nói: "Bao ăn bao ở, có bảo hiểm một năm và các loại phụ cấp, lương một năm hai trăm ngàn tệ, cộng với thưởng cuối năm thì một năm đại khái có ba trăm ngàn tệ."
Hứa Bằng Phi nghe mà trợn mắt, đãi ngộ này đúng là cao ngoài ý muốn. Đừng nhìn hắn bây giờ lẫn vào như chó hình người, nhưng tiền kiếm tới tay còn phải chia lãi cho anh em thủ hạ, thực tế tiền tới tay cũng không được bao nhiêu.
Hắn lăn lộn hơn mười năm, cũng chỉ có tiền đặt cọc căn hộ, mua chiếc xe hơn trăm ngàn tệ, tiền tiết kiệm không đến hai trăm ngàn tệ, đây còn là dưới tình huống được vị kia chiếu cố.