Hai, ba năm qua, mỗi lần nhìn thấy mặt hắn là mẹ hắn sẽ thúc giục kết hôn một lần. Trần Ngạn Nhậm thật ra đã sớm thành thói quen rồi, chỉ có thể cười đáp: “Mẹ, con biết rồi, chỉ cần gặp được người thích hợp, con chắc chắn sẽ lập tức mang về cho mẹ xem.”
Trần mẫu lườm hắn một cái: “Lần nào con cũng nói như vậy, chẳng lẽ qua nhiều năm như vậy rồi mà con vẫn chưa từng gặp được cô gái nào thích hợp sao?”
Trần Ngạn Nhậm thở dài: “Đương nhiên đã gặp rồi, đáng tiếc, những người con thích đó hoặc là đã có chủ, hoặc là chướng mắt tôi, không phải là tôi không muốn tìm bạn gái, mà là vì không có cơ hội đấy chứ!”
Trần mẫu nói: “Con không thể tiếp tục như vậy được, nếu không thì mẹ mời người mai mối tới giới thiệu cho nó một đối tượng, đoạn thời gian trước cô có gọi điện cho con, đề cập tới một người mai mối cực kì nổi tiếng ở huyện Bách Lương, qua đó nhờ cậu ta giúp con tìm mai mối có lẽ còn đáng tin hơn nhiều so với con tự đáng tin.”
Trần Ngạn Nhậm mặt toát mồ hôi, nói: “Mẹ, thời đại bây giờ kết hôn muộn tương đối phổ biến, con vẫn còn chưa tới ba mươi tuổi mà, có cần thiết phải tìm tới bà mối không?”