Mai Oanh Oanh cười nói: “Nói mì không ra được tỉnh thành, câu này ít nhiều cũng có chút khoa trương, dù sao thì cũng cùng trong một tỉnh, phần lớn nguyên liệu nấu ăn đều dễ dàng kiếm được, còn nếu như muốn mang mì này ra khỏi Quế tỉnh thì lại là câu chuyện khác.”
Trần Ngạn Nhậm nhẹ gật đầu, vẻ mặt hưng phấn nói: “Nếu như hương vị của mì đã có thể được tái tạo lại một cách hoàn mỹ ở Úc Lâm, thì cửa hàng mì của anh chắc chắn sẽ có khởi đầu thuận lợi.”
Mai Oanh Oanh thấy hắn chấp nhất với mộng mở cửa hàng mì như vậy thì không khỏi nhắc nhở: “Anh Trần, ở Úc Lâm bên này cho tới giờ vẫn chưa có cửa hàng mì nào thực sự nổi tiếng thì có lẽ không chỉ là vì vấn đề không thể tái tạo lại được hương vị, anh về bên này mở tiệm cũng chưa chắc đã thuận lợi như trong tưởng tượng của anh đâu, còn không bằng trực tiếp ở lại tỉnh thành mở tiệm.
Dù sao thì thị trường ở tỉnh thành cũng tốt hơn, người ăn mì rất nhiều, vào bất kì một quán mì nào cũng luôn thấy có khách, chỉ cần hương vị không quá tệ thì việc buôn bán có thể đảm bảo.
Anh Trần cần gì phải về Úc Lâm bên này mạo hiểm khai phá thị trường chứ?”