Giữa trưa ngày hôm sau.
Chu Hải Phong và Mao Văn Tĩnh gặp mặt trước cửa một nhà hàng mì.
Vừa nhìn thấy Chu Hải Phong, Mao Văn Tĩnh đã thốt lên một tiếng “mẹ nó”, hắn bị sự thay đổi của người bạn từ nhỏ trước mặt khiến cho trợn mắt há mồm.
Thứ khiến cho Mao Văn Tĩnh trợn tròn mắt nhất chính là phần mép tóc của anh Phong đã có thể liều mạng với mấy ông chú bốn mươi tuổi được rồi, còn cả quầng thâm mắt dọa người kia nữa, cả người uể oải suy sụp, trạng thái tinh thần cực kém, hoàn toàn có thể liều một trận với mấy thanh niên cắm rễ bảy ngày bảy đêm trong quán net.
“Mẹ nó, anh Phong, sao anh lại biến thành như này?”