"Thủy Tú, đừng làm loạn nữa được không? Nếu như em không thích làm việc nhà, vậy chúng ta thuê người giúp việc, em không phải là muốn đi ra ngoài làm việc sao, vậy em cứ đi ra ngoài làm việc."
Nakata Saburo lựa chọn nhượng bộ, đánh bài ôn nhu nói: "Con gái là em một tay nuôi lớn được như vậy, em lẽ nào thật sự cam lòng không cần con bé? Chỉ cần em không náo ly hôn, anh đồng ý với em mỗi ngày về nhà sớm, dành nhiều thời gian hơn bên em được không?"
Nếu là lúc trước Nakata Saburo nói như vậy, thì Lý Thủy Tú có lẽ thực sự đã thỏa hiệp, nhưng hiện tại cô đã vứt bỏ tất cả kiêng kỵ, tâm tư ly hôn trước nay chưa từng kiên quyết như vậy, đương nhiên sẽ không vì dăm ba câu của hắn là có thể hóa giải.
Cô lắc đầu nói: "Nakata, anh có nói nhiều hơn nữa cũng vô ích, quan hệ giữa tôi và anh đã rạn nứt. Ở Nhật Bản, chuyện anh ngoại tình có lẽ không phải là chuyện gì to tát, đó là một hiện tượng xã hội rất là bình thường. Nhưng anh biết rõ tôi là người Trung Quốc, không tiếp nhận được loại quan niệm này.
Huống chi, tôi ở Nhật Bản cũng được vài năm, tôi đã thấy tư tưởng bài ngoại của các anh ở Nhật Bạn, đặc biệt là đối với người Trung Quốc chúng tôi rất là lạnh lùng, tôi ở nơi này một người bạn cũng không có.