Bây giờ, con đang cùng ăn cơm với cha mẹ cô ấy, cha mẹ cô ấy bảo con thông báo với cha chuyện này, bảo cha sắp xếp công việc xem có ngày nào có thời gian thì hai nhà cùng gặp mặt một lần, thuận tiện trao đổi chuyện hôn sự của bọn con.”
Bạch phụ nghe xong cũng khiếp sợ không thôi, ông ở trong quan trường chìm nổi hơn ba mươi năm, gió to sóng lớn gì cũng từng gặp rồi, cho nên có thể nhanh chóng định thần lại, lập tức trả lời: “Buổi sáng ngày mai cha có một hội nghị, buổi chiều còn phải tiếp kiến xxx, buổi tối có thể bay tới Xuyên tỉnh, ngày kia hoặc ba ngày sau gặp mặt đều được, con hỏi đối phương một chút xem thế nào, sắp xếp thời gian cho hợp lý.”
Bạch Tử An đáp: “Vâng, con đã biết rồi, đến khi nào quyết định được thời gian thì con sẽ nói lại với cha.”
Nói xong, hắn liền cúp điện thoại, quay trở lại phòng.
Lúc này, Giang Phong và ba người Kiều gia đang cười cười nói nói, là một người mai mối, tài ăn nói của Giang Phong cũng được luyện ít nhiều, so với người bình thường, giờ hắn có thể được xưng là “Xã ngưu” rồi.