Hai người ngồi nói chuyện ở trong góc, vì cả hai trò chuyện rất ăn ý, những người khác cũng thức thời không lại gần quấy rầy họ.
Lúc này, hai người đúng lúc cũng nhắc tới chuyện kết hôn, Ngô Minh liền cười hỏi: “Anh Hào, nghe anh Kiệt nói chị dâu cũng là Giang đại sư giới thiệu cho anh đúng không?”
Sử Anh Hào nhẹ gật đầu, sau đó chỉ điểm một câu: “Người anh em, nói đến Giang đại sư, tôi nhất định phải cho cậu biết cái này, lời nói trước đó anh Kiệt nói ở hôn lễ thật sự là không hề khoa trương chút nào, trong việc suy tính nhân duyên, chắc chắn là không có ai bằng Giang đại sư cả. Nếu như cậu có ý định kết hôn, vậy nhất định phải tìm Giang đại sư nhờ tác hợp, chắc chắn sẽ không khiến cậu thất vọng.”
Ngô Minh đáp ừ một tiếng, chân thành nói: “Nếu như Kiệt ca và Hào ca đã tôn sùng Giang đại sư như vậy, vậy người em là tôi chắc chắn sẽ tin tưởng hai người, nếu như sau này muốn kết hôn, chắc chắn tôi sẽ tìm Giang đại sư nhờ tác hợp.”
Lúc Giang Phong đi tới, vừa vặn nghe thấy câu nói này của Ngô Minh, không nhịn được cười nói: “Anh Minh, chọn ngày không bằng gặp ngày, hay là để tôi tác hợp một mối nhân duyên cho anh ngay ở đây, anh cảm thấy thế nào?”