Phùng Thiến cười khổ, đáp: “Chị họ, thật ra năm ngoái anh họ đã nói muốn giới thiệu đối tượng cho em rồi, cũng nói với em người em thầm mến kia không thích hợp với em, chỉ là lúc đó em thấy mình vẫn còn trẻ, vẫn muốn tự do bay nhảy, cho nên đã từ chối!
Bây giờ nghĩ lại, em thật sự vẫn còn quá ngây thơ mà.”
Giang Tuyết vỗ vỗ bờ vai của cô, khuyên giải: “Là người dù sao cũng phải trải qua chút chuyện mới trưởng thành lên được, đừng buồn nữa, chuyện đã xảy ra rồi thì cứ để nó qua đi, sau lại nhờ anh họ em giúp tìm cho một đối tượng khác là được.”
Phùng Thiến hơi thấp thỏm nói: “Năm ngoái đã không nghe lời anh họ, không biết anh họ có giận em hay không?”
Giang Tuyết cười: “Anh họ Giang Phong của em nào có nhỏ mọn như vậy, nếu như em ngại mở lời, vậy để chị giúp em nói, bảo nó tìm cho em một đối tượng thật tốt.”