Lăng Lỵ nghe vậy, ánh mắt sáng lạ thường, khẽ nói: "Chị Bùi, nói ra có lẽ chị không tin, nhưng em cảm giác em thật sự tìm được nửa kia trong cuộc đời mình."
Bùi Dĩnh nhướng mày: "Lỵ Lỵ, em nói thật à?"
Lăng Lỵ khẽ gật đầu, bản thân cô ta cũng cảm thấy không thể tin nổi: "Em cũng không nghĩ tới mình lại có cảm giác yêu đương nhanh như vậy, nhưng cảm giác trong lòng mình lừa được người khác, lại không lừa được mình, em tin chắc en thật sự yêu rồi."
Tay Bùi Dĩnh đang quấy cà phê chợt dừng lại, thán phục nói: "Thật sự lợi hại như vậy sao?"
Lăng Lỵ đương nhiên biết cô ta nói lợi hại là ám chỉ điều gì, vẻ mặt lập tức chắc chắn nói: "Quả thật đúng là lợi hại như vậy đấy. Đối tượng mà Giang đại sư giới thiệu cho em, xét về bối cảnh gia đình không đáng để nhắc tới, xét về năng lực làm việc càng là cặn bã chiến đấu của năm, nhưng tôi lại cảm thấy hứng thú với người như anh ấy, thật sự không thể tin nổi."