Thái Văn Nhã đưa tay vuốt mái tóc, ngữ khí nói chuyện càng ôn nhu: “Anh Quân, anh nên nghe nói qua một câu, đàn ông có tiền liền có tật xấu, tất cả chi tiêu trong nhà đều không cần anh lo đến, anh nếu như muốn nhiều hơn con số 0 như vậy, cũng không có gì để dùng tiền đúng chứ? Nếu không, phía sau đơn vị, anh đổi lại đi?”
Vương Phó Quân nghe vậy mí mắt nhảy dựt. “Cái này …”
Ánh mắt Thái Văn Nhã ôn nhủ, “Anh Quân nếu như không đồng ý, vậy tôi không nói nữa.”
Con vịt này nước đã đun sôi rồi sao có thể cho bay đi được, trong lòng Vương Phó Quân hung ác, cắn răng nói: “Đồng ý, tôi đương nhiên là đồng ý, vậy giáo sư Thái, phía sau đơn vị đổi thành mười thì thế nào?”
Thái Văn Nhã nháy mắt, “Cơ hội này sẽ không quá ủy khuất cho anh chứ?”