Chu Thông nhiệt liệt đề cử:” Người anh em, vậy cậu nhất định phải nếm thử một lần mới được, nhất là món mỹ vị ốc nhồi gà luộc, ngay cả trong các món ăn tương đối đặc sắc của chúng tôi bên này, đây cũng là món đáng để ngồi nhấm nháp.
Soái ca trẻ tuổi cười soi: “Người anh em, ốc nhồi gà nhà ai nấu có vị ngon nhất, anh hẳn phải biết đi?”
Chu Thông nghe vậy, vẻ mặt tràn đầy tự tin, cười nói: “Đó là đương nhiên rồi, nếu như anh hỏi những cái khác thì có lẽ tôi sẽ không trả lời được cho anh, nhưng nếu như anh hỏi về ăn uống, hắc hắc, không phải tôi khoác loác đâu, ở chỗ này, chỉ cần là cửa hàng có danh tiếng mà chúng tôi từng ghé qua, thì nhà nào có món nào ngon, am hiểu món nào nhất, không có gì tôi không biết.”
Soái ca trẻ tuổi mắt sáng lên, noi: “Vậy thì tốt qua, giữa trưa tôi mời khách, phiền người anh em đưa tôi đi nếm thử ốc nhồi gà luộc của mọi người có được không?”
Chu Thông cười sang sảng: “Không thành vấn đề, vừa rồi tôi cũng đang muốn đi ăn cơm trưa đi!”