Lương Mộng Giai cũng đồng ý với quan điểm này, liền nghiêm túc lắng nghe.
Giang Phong nói: "Cha của hắn là một người tài ba, từ cuối những năm 70 của thế kỷ trước đã lấy thân phận học sinh trao đổi tiến về nước Mỹ. Sau khi lăn lộn mấy năm, cha hắn vô tình tiếp xúc với một câu lạc bộ bài poker, từ đây bước trên con đường thi đấu bài poker, cuối cùng trở thành vua cờ bạc cấp thế giới."
Lương Mộng Giai nghe vậy sắc mặt đột nhiên trầm xuống, cha của cô chính là vì dính phải cờ bạc nên mới khiến cho sự nghiệp bị chôn vùi, mới đem tốt đẹp sự nghiệp chôn vùi, rơi vào kết cục vợ con ly tán. Ba anh chị em bọn họ đều cực kỳ thống hận dân cờ bạc.
"Giang đại sư, anh nói cha của hắn là một dân cờ bạc?"
Nhìn thấy vẻ mặt thống hận của Lương Mộng Giai, Giang Phong đương nhiên biết rõ vì lý do. Hắn giải thích: "Bà chủ, tôi biết rõ cô bởi vì chuyện của cha cô năm đó mà cực kì thống hận dân cờ bạc, nhưng mà cha của hắn hoàn toàn không giống cha của cô. Cha của cô thuộc loại cược lung tung, thắng thua hoàn toàn dựa vào vận may, căn bản là thua nhiều thắng ít. Mà cha của hắn lại là kiểu cược có nắm chắc, thắng thua đều dựa vào kỹ thuật, có thể giữ tỷ số thắng cực cao. Chuyện này cũng tương đương với việc đầu tư cổ phiếu, cha cô chính là người chơi cổ phiếu bình thường, được định sẵn là sẽ bị thu gặt rau hẹ. Mà cha hắn chính là tồn tại như thần cổ phiếu, thị trường chứng khoán chính là máy rút tiền của hắn. Tôi nói như này cô đã hiểu chưa?"